Thịnh Kiều nắm điện thoại ngây ra mấy giây.
Cửa phòng bị Chung Thâm gõ vang, cậu chàng gọi cô cùng đi ăn sáng. Thịnh Kiều thu hồi suy nghĩ sâu xa, trả lời: "Chờ tới lúc bộ phim này của em đóng máy đã, không thể ảnh hưởng đến chuyện quay phim của đoàn phim được ạ."
Kiều Vũ đồng ý, dừng một chút, lại nói: "Thịnh Kiều, cá nhân tôi muốn nói với cô mấy câu."
"Anh nói đi ạ."
"Trận này dù chúng ta đánh thế nào, cuối cùng cũng không thể bảo đảm ảnh chụp sẽ không bị leak ra ngoài. Nếu có thể, tôi nói là nếu có thể nhé, trước khi khởi tố cô nên tìm cách lấy lại ảnh gốc đi."
Thịnh Kiều bị người anh trai ngay thẳng của mình chọc cười: "Kiều Vũ, đây không phải là điều một luật sư nên nói đâu ạ."
Kiều Vũ đương nhiên cũng biết, trầm mặc một lát, anh xấu hổ đáp: "Thì cá nhân tôi cứ kiến nghị thế thôi."
Nói thì nói thế, Thịnh Kiều vẫn rất cảm động: "Em biết mà, anh yên tâm ạ."
Cũng không phải cô chưa từng suy xét đến kiến nghị này của Kiều Vũ. Nếu hủy được ảnh gốc, Cao Mỹ Linh sẽ không có nhược điểm để uy hiếp cô nữa, như vậy coi như chưa đánh đã thắng. Nhưng chuyện này quá khó thực hiện, cô nào có thể hack được khóa di động và máy tính của Cao Mỹ Linh chứ? Huống chi cô cũng không biết ảnh gốc được giấu ở đâu.
Trong lòng có tâm sự, khó tránh khỏi có vẻ hơi rầu rĩ không vui. Lúc ăn sáng Chung Thâm đánh giá cô mấy lần, thở dài: "Hôm nay hai đứa làm sao thế? Em như vậy, Phó Tử Thanh cũng thế."
Thịnh Kiều cắn miếng bánh bao: "Phó Tử Thanh sao thế ạ?"
"Chẳng biết ai khơi ấy, sáng nay có một đống account marketing bịa đặt nó đi ngoại tình lúc vào đại học. Công ty quản lý Tích Dao của nó cũng không được việc, giờ search tên Phó Tử Thanh đâu đâu cũng đang bôi đen nó, report cũng không report hết được."
"Bác bỏ tin đồn là được, những người tin tưởng anh ấy thì trước sau gì vẫn sẽ tin tưởng anh ấy thôi. Về phần những tin bịa đặt trên Weibo, bảo ekip của anh ấy viết một chương trình tự động report không phải là xong việc ạ."
Chung Thâm làm vẻ mặt em đùa anh hả bưởi: "Em tưởng cứ viết là viết được chương trình á? Lại còn tự động report, như thế thì khác gì bẻ khóa tường lửa của Weibo để chạy chương trình can thiệp dữ liệu đâu?"
Thịnh Kiều sửng sốt một chút, "Em cứ tưởng đơn giản lắm cơ."
"Nếu ai đó thực sự có thể viết một chương trình báo cáo tự động thì anh ta có thể trực tiếp hack vào Weibo và phá hủy server Sina. Trình độ này chắc phải là hacker đứng đầu cả nước đấy."
(Sina: Công ty cung cấp mạng lớn của Tàu, Sina có server quản lý Weibo)
Nói dứt câu, cậu chàng phát hiện Thịnh Kiều ngồi đối diện đột nhiên run lên.
Chung Thâm kỳ quái nói: "Em run gì đấy?"
Thịnh Kiều đứng phắt dậy, bữa sáng cũng không thèm ăn nữa: "Em đi gọi điện thoại, anh cứ ăn từ từ, nhớ phải mang hai cái bánh bao sang phim trường cho Phó Tử Thanh nhé."
Cô chạy thẳng tắp về phòng khách sạn, Thịnh Kiều mở máy tính ra, gửi tin cho Vượng Tử: Vượng Vượng, em đang làm gì đấy?
Vượng Tử lúc nào reply cũng rất nhanh: Đi học ạ, làm sao vậy hội trưởng? Có nhiệm vụ gì ạ?
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Hội trưởng hỏi em chuyện này, em phải thành thật trả lời.
Vượng Tử: Ok ạ, tuyệt đối thành thật.
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Em có thể hack vào máy tính di động của người khác để xóa dữ liệu từ xa không?
Vượng Tử: Hội trưởng chị muốn làm gì ạ?
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Trả lời chị đi!
Vượng Tử: Có thể ạ. Nhưng mà chuyện này trái pháp luật ấy, em không làm chuyện trái pháp luật đâu.
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Chiều nay em có tiết không? Chúng mình gặp mặt đi.
Vượng Tử: Hội trưởng, rốt cuộc có chuyện gì thế ạ? Chị như vậy em rối lắm.
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Chuyện gấp lắm, có liên quan đến Kiều Kiều.
Vượng Tử: Kiều của em bị làm sao ạ?
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Gặp mặt rồi nói chuyện.
Thịnh Kiều hỏi địa chỉ của cậu bé, cũng may trường đại học của Vượng Tử ở thành phố ngay sát cô. Cô gọi điện thoại cho đạo diễn giả ốm xin nghỉ, đeo kính râm đội mũ kĩ càng, võ trang hạng nặng đi ra ngoài gọi xe.
Ba tiếng sau Thịnh Kiều tới một tiệm net mà hai người hẹn gặp. Vượng Tử là khách quen ở đây, cô báo tên của của cậu bé xong, chủ tiệm net lập tức đưa Thịnh Kiều tới phòng net Vượng Tử thường ngồi. Vượng Tử còn chưa tan học, Thịnh Kiều ngồi trên sofa trong phòng chơi game, bị khói trong phòng hun cho mệt nghỉ.
Nửa giờ sau cửa phòng bị đẩy ra, một cậu bé có khuôn mặt trẻ con đội mũ lưỡi trai bước vào.
Thấy người đội mũ đeo kính râm trong phòng, cậu bé đứng ở cửa sửng sốt một lát, lại ngẩng đầu nhìn biển số phòng lần nữa, tưởng mình đi nhầm phòng. Thịnh Kiều vội vẫy tay, "Vượng Vượng đấy à em?"
Cậu bé gật gật đầu, Thịnh Kiều gỡ kính râm và mũ ra, "Vào đi."
Vượng Tử nhìn chằm chằm vào mặt cô. Hai giây sau, cậu bé kéo sầm cửa lại, lại ngó mắt lên camera trên vách tường, vội vã bỏ mũ ra che lên camera.
Làm xong tất cả những chuyện này, cậu bé mới quay đầu lại nhìn Thịnh Kiều. Nhìn hồi lâu, cậu bé bật cười: "Chị Tiểu Kiều, chị cũng thật là..."
Thịnh Kiều cũng bật cười.
Thật là kỳ quái, minh tinh và fan, lần đầu tiên gặp nhau trong tình cảnh này lại chẳng thấy xấu hổ chút nào.
Vượng Tử thông minh như thế, nhìn thấy Thịnh Kiều thì nháy mắt biết ngay chắc chắn phải xảy ra chuyện lớn gì rồi mới có thể khiến thần tượng không tiếc mình tự tới tìm cậu bé. Sau khi xin chụp ảnh chung cậu bé liền đi thẳng vào vấn đề: "Chị Tiểu Kiều, chị gặp chuyện phiền toái gì ạ? Cần em giúp gì chị cứ nói đi ạ!"
Chẳng hiểu sao hốc mắt Thịnh Kiều hơi đau xót.
Đây đúng là fan mà, yêu thương cô y như cô yêu thương Hoắc Hi. Cô sẽ không làm bất kì đều gì gây tổn thương đến Hoắc Hi, cô tin rằng fan của cô cũng vậy, đây là người mà cô có thể tin tưởng. Bởi vì trong mắt cậu bé cũng có thứ ánh sáng yêu thương giống như trong mắt cô.
Thịnh Kiều móc bản photo của hợp đồng đã ký kết từ trong túi ra đưa cho Vượng Tử, "Tháng sau chị sẽ thưa kiện với công ty quản lý, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ biết nội dung bản hợp đồng này, em xem trước nhé."
Vượng Tử nghi hoặc mở tài liệu ra, đọc xong thì giận dữ nhảy dựng lên: "Đây là bắt nạt người ta quá đáng rồi! Chị ơi! Em phải đi phóng hỏa thiêu rụi cái công ty chết tiệt kia!"
Thịnh Kiều cười như nắc nẻ, "Mau ngồi xuống, nghe chị nói này."
Vượng Tử tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhịn cơn tức ngồi xuống: "Chị nói đi ạ."
"Chị kí bản hợp đồng này vì ngày xưa bố chị đi vay nặng lãi một khoản kếch xù. Bố chị không trả được nên nhảy lầu tự tử bỏ lại mẹ chị và chị. Tinh Diệu trả số tiền kia giúp chị, bù lại chị phải kí bản hợp đồng này."
Hốc mắt Vượng Tử hồng hồng, khuôn mặt cậu bé buồn bã vì thương idol mình, "Chị Tiểu Kiều, em xin lỗi, chúng em cũng không biết chuyện này, chúng em..." Cậu bé dừng một chút, nắm chặt nắm tay: "Chị ơi, có phải chị có nhược điểm gì bị Tinh Diệu nắm trong tay không ạ? Họ dùng cái đó để uy hiếp chị không cho chị chấm dứt hợp đồng ạ?"
"Đúng vậy."
"Chị nhờ em giúp chị hack vào di động và máy tính của công ty để cắt bỏ nhược điểm đó ạ?"
Thịnh Kiều vững vàng: "Đúng vậy."
Vượng Tử siết nắm tay, hàm răng cũng nghiến lại: "Chị yên tâm, chuyện này giao cho em!"
Thịnh Kiều nhìn cậu bé hồi lâu, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé, "Cảm ơn em nhé, Tiểu Vượng."
"Chị Tiểu Kiều, chị tin tưởng em như vậy, nói hết chuyện này với em, còn tự mình tới tìm em, em sẽ không phụ lòng chị đâu ạ."
Tức giận xong rồi, Vượng Tử nhanh chóng khôi phục sự chuyên nghiệp. Cậu bé hỏi rõ ràng số điện thoại, các tài khoản xã hội và địa chỉ email của Cao Mỹ Linh. Theo như phân tích của Thịnh Kiều với tính cách của Cao Mỹ Linh, một kẻ kiêu ngạo như chị ta sẽ không share ảnh gốc cho người thứ hai, chỉ cần thu phục được chị ta thì sẽ không cần lo hậu họa nữa.
Thịnh Kiều chỉ xin nghỉ một hôm, còn phải về đoàn phim ngay. Trước khi đi Vượng Tử vỗ ngực bảo đảm, trước khi chính thức khởi tố cậu bé nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Đeo kính râm đội mũ kĩ càng, đi tới cửa, Thịnh Kiều lại xoay người lại, dừng một chút mới hỏi cậu bé: "Tiểu Vượng, chị có thể hỏi tại sao em lại thích chị được không?" Cô mỉm cười, "Rốt cuộc, dường như chị cũng chẳng có ưu điểm gì."
"Ai nói vậy?" Vượng Tử lòng đầy căm phẫn, "Sao lại thế chứ, những người khác toàn là đám người tục tằn nước chảy bèo trôi hết!"
Cậu bé mím môi, đột nhiên lộ ra vẻ thẹn thùng của một cậu trai nhỏ, "Chị Tiểu Kiều, chắc là chị không nhớ được em đâu. Năm ngoái chị em mình đã gặp nhau ở Starbucks trên một con đường đang xây dở ạ."
Thịnh Kiều quả nhiên ngây mặt ra.
"Lúc ấy em vừa mới đi đá bóng về, khát gần chết, nên em vào tiệm mua Frappuchino, ai dè không mang theo tiền và di động. Em đang định thôi không mua nữa, chẳng ngờ lúc ấy chị xếp hàng ngay sau em, nói thanh toán giúp em với nhân viên cửa hàng." Cậu bé cười thật tươi, trong đôi mắt đều là ánh sáng chân thành tha thiết, "Tuy rằng chị đeo khẩu trang, nhưng khoảng thời gian đó em đang xem một phim chị đóng, nhìn một cái là nhận ra chị ngay. Chị còn mỉm cười với em, lúc ấy em đã nghĩ, một chị gái dịu dàng lương thiện như vậy nhất định không phải loại người mà mọi người hay đồn đãi!"
Thịnh Kiều nhìn cậu đăm đăm, sau một lúc lâu, cô đưa tay nhẹ nhàng lau mắt, "Lần sau chị lại mời em uống Frappuchino nhé, chị đi đây."
"Bye bye chị, chị đi đường cẩn thận nhé!"
Mãi đến khi ngồi lên xe về đoàn phim, Thịnh Kiều mới lấy di động để ở chế độ im lặng ra.
Trong điện thoại toàn là cuộc gọi nhỡ của Chung Thâm, còn có mấy tin Phó Tử Thanh nhắn tới hỏi cô đi bệnh viện à, đã khỏe hơn chưa. Thịnh Kiều trả lời từng người, sau đó nhắm mắt dựa vào ghế.
Không biết tại sao, trong lòng cô thấy hơi khổ sở.
Cô chẳng biết mình thấy khổ sở vì điều gì, trước giờ cô luôn là một người rất kiêng cường. Một người ra nước ngoài du học, gặp phải chủ nhà lừa gạt, quá nửa đêm còn phải kéo hành lý dọn ra ký túc xá, cô cũng chưa từng khóc.
Nhưng giờ phút này, hốc mắt chua xót chẳng sao ngăn nổi. Cô nhắm chặt mắt lại, nước mắt vẫn rịn từ khóe mắt chảy xuống.
Cô đang đau khổ vì ai?
Vì Thịnh Kiều, hay vì chính mình đây?
Cô rất muốn khóc thật lớn một trận.
***
Gần tới chạng vạng, Thịnh Kiều mới chạy về phim trường.
Cô còn có cảnh diễn đêm, cả đoàn phim còn đang chờ cô, không có thời gian cho cô khóc.
Phó Tử Thanh bị account marketing hành hạ một ngày cũng chẳng có tinh thần, đoàn làm phim luôn rộn tiếng nói cười nay lại trầm buồn chán ngán, quay xong cảnh cuối hôm nay thì từng người kết thúc công việc trở về phòng nghỉ ngơi.
Thịnh Kiều vừa mới tắm rửa xong, liền có người tới gõ cửa. Cô mở cửa thì thấy Chung Thâm xách theo túi lớn túi nhỏ đứng ngoài cửa cười tươi như hoa, "Bữa ăn khuya đến rồi nè!"
Đồ ăn phong phú đủ loại, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy giống đồ bổ cho thai phụ, Thịnh Kiều thậm chí còn thấy nhân sâm trong canh gà. Chung Thâm lo lắng sốt ruột nói, "Kiều Kiều, chuyện đau ốm anh chẳng giúp em được gì, chỉ có thể cho em ăn nhân sâm nhà anh trồng. Nào, em ăn nhiều chút đi, thiếu thì anh vẫn còn."
Đến giờ Thịnh Kiều mới biết hóa ra nhà Chung Thâm có trồng nhân sâm.
Cô uống một ngụm canh gà: "Anh cũng gọi Phó Tử Thanh sang uống cho bổ đi."
Chung Thâm lập tức cảm thấy không vui, dưới cái lườm uy hiếp của Thịnh Kiều, cậu chàng mới miễn cưỡng gọi điện thoại cho Phó Tử Thanh. Một lúc sau ba cô cậu đã châu đầu lại.
Ăn uống no đủ, xỉa răng một lúc, ba người ngồi ngả ngớn ở cuối giường. Chung Thâm nói, "Chúng mình tâm sự về ước mơ của bản thân đi."
Qua một lát, Phó Tử Thanh mở miệng trước: "Ước mơ của tao là một ngày nào đó có thể lên màn ảnh rộng."
Tính ra, Phó Tử Thanh đã tốt nghiệp khoảng 4-5 năm khỏi Học viện diễn xuất Trung Hoa. Cậu đã diễn qua bao nhiêu vai quần chúng và vai phụ. Mãi tới hôm nay, cuối cùng mới nhận được vai chính trong một bộ phim, lại là nam chính trong phim đam mỹ.
Phim thì chưa quay xong mình thì chưa kịp hot, antifan đã tới trước rồi. Cả hôm nay họ đều làm cho cậu lao đao khốn đốn. Bây giờ nói ước mơ có lẽ còn quá sớm.
Trong số 3 người thì Chung Thâm phổi bò nhất, "Ước mơ của tao đơn giản hơn nhiều, ăn được uống được chơi được, sống sao cho vui vẻ là tốt rồi."
Từ bé nhà cậu chàng đã rất giàu, vẻ ngoài lại xinh trai, cuộc đời thuận buồm xuôi gió. Lúc cậu chàng vào showbiz cũng không vất vả gì, là do có công ty tìm ra cậu chàng đề nghị ký hợp đồng. Đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
Cậu chàng thao thao bất tuyệt về bản thân hồi lâu, cuối cùng quay đầu hỏi Thịnh Kiều, "Kiều Kiều, em thì sao?"
Thịnh Kiều cúi đầu nhìn lon đồ uống có ga đang nổi bọt của mình, hồi lâu, cô lắc lắc đầu: "Em không có ước mơ."
Cô chỉ có rắc rối thôi.
Một đống rắc rối lớn đang chờ cô đi giải quyết đây.
[HẾT CHƯƠNG 9]
Giải thích qua một chút: Ở Trung Quốc, các bạn diễn viên mà muốn có chỗ đứng tốt nhất thì các bạn ấy phải diễn trong phim điện ảnh, đặc biệt là dòng phim chính kịch hoặc phim nghệ thuật. Lộ trình bình thường của các bạn là quần chúng -> vai phụ -> phim chiếu mạng -> phim truyền hình (thần tượng/chuyển thể) -> phim điện ảnh thần tượng -> phim điện ảnh chính kịch. Dòng phim đam mỹ là một dòng phim mà các bạn diễn viên nam thực ra không muốn diễn vì chính phủ Trung Quốc không thích gay, phim gay không được đánh giá cao. Cho dù các bạn ấy có hot thì cũng không được công nhận lắm.