webnovel

Quá khứ.

Wenty nhanh chóng ăn hết những trái quả trên tay, cô nhích nhích người để ngồi chuẩn lại tư thế.

- Ta có thể nói chuyện một chút không?

Cô lặng lẽ lên tiếng, phía bên kia, Kaiin cũng quay mặt nhìn về hướng cô với biểu cảm khó hiểu.

- Được chứ, nhưng chẳng phải cô chả thích nói chuyện với tôi à?

- Chỉ là lúc nãy thôi. Hiện tại tôi có vài điều muốn hỏi, không phiền cậu chứ?

- Tất nhiên. Tôi sẽ trả lời nếu nó nằm trong phạm trù hợp lí của tôi.

Cô gái nhìn với vẻ khó chịu, rõ ràng cô là người lên tiếng đề nghị nhưng nói qua lại một hồi thì hắn ta lại nắm thế chủ động hơn trong chuyện này, Wenty cũng nhanh chóng bỏ quả tiểu tiết mà khập giọng.

- Cậu đã làm gì? Chính xác hơn là tại sao cậu lại giả chết mà còn bình an vô sự trước những đợt tấn công của tôi?

- Àaa là chuyện đó à.

-...

- Tôi mới là người hỏi cô điều đó mới đúng, rõ ràng là cô đã tấn công tôi trước bằng mũi tên mà.

- Thừa nhận. Nhưng tôi cũng chỉ thăm dò mà thôi, không hề có ý định giết cậu ngay từ mũi tên đầu tiên.

- Thì tôi cũng như cô mà thôi, giả chết để thăm dò dụ cô ra mặt mà thôi.

- Khó chịu thật đấy! Rồi cậu đã làm gì mà lại bình an trước những đợt tấn công của tôi?

Vừa dứt câu cảm giác của hai người trở nên lạnh lẽo vô cùng, Kaiin nhìn vào mắt Wenty và Wenty cũng làm điều tương tự, cho thấy rằng cô nàng đang rất nghiêm túc về những vấn đề mà cô đang thắc mắt.

- Tôi cũng không biết nữa. Tôi nghĩ là do may mắn hoặc là cô không có ý định giết tôi.

- Câu trả lời như gì vậy. Đó chẳng phải là điều tôi muốn nghe.

- Vậy à?

- Nếu tôi không muốn giết cậu thì tôi chả phải tốn thời gian mà hỏi cậu về vấn đề này đâu.

Ánh mắt cô nàng trở nên sắc bén và con ngươi thì đã hình thành nên một lưỡi dao như muốn đâm thẳng vào kẻ thù trước mắt vậy. Cô vẫn chưa hề hạ cảnh giác về đối phương, nhất là những tên vẻ bề ngoài trông rất tầm thường nhưng nội tâm lại là một thứ gì đó rất đáng sợ. Tình trạng của cô cũng đã có phần "khởi sắc" khi mà cô ăn xong những trái quả lạ kì kia, cô cũng dường như chả để ý đến tình trạng cơ thể mình nữa, điều hiện tại cô muốn là xác nhận người đàn ông trước mắt có phải là kẻ thù của cô hay không.

- Mà, cô không có suy nghĩ gì về tình trạng của bản thân à?

Kaiin đánh lái chủ đề sang một hướng khác, rõ ràng đấy là điều thuộc về phạm trù cậu không thể trả lời, sự bình tĩnh đáng kinh ngạc đã giúp đỡ cậu phần nào trong việc thay đổi tình thế "hiểm nghèo".

- Cảm ơn đã quan tâm. Tôi thấy mình đã khỏe hơn nhiều rồi.

Wenty vẫn không thể rời mắt khỏi Kaiin và lạnh lùng cất lời như là một lời độc thoại thuộc lòng.

- Ý tôi không phải thế. "Tình trạng" lúc trưa của cô ấy.

- Hả?

- Cô không để ý đến việc ma tố của bản thân bị nhiễu loạn và hậu quả là cô sắp sửa bị thiêu chết bởi chính ma pháp của mình rồi à?

- ... tất nhiên tôi có suy nghĩ đến điều đó, nhưng suy cho cùng đây cũng không phải lần đầu.

- Hể? Ý cô là tình trạng nguy hiểm như vậy đã xảy ra thường xuyên với cô luôn hử? Kinh ngạc thật đấy, khi cô vẫn có thể sống sót đến hiện tại.

- Tôi không giống như những kẻ tầm thường, đừng đánh đồng tôi với những lũ khỉ biết nói.

- Hô... câu nói hay đấy, đáng để lưu tâm.

- Tch! Nghiêm túc chút đi.

Vẻ mặt nhăn nhó của Wenty cho thấy được sự bất mãn của cô, thái độ tên kia như đang đùa bỡn càng khiến cô thêm phần nóng máu.

- Mà, tôi vào luôn chủ đề chính nhé. Cô có muốn tôi giúp xóa bỏ sự nhiễu loạn ma tố đó của cô không?

- Hả!?

Wenty giật thót không thể tin vào những điều mình vừa nghe. Từ ban đầu, hắn đã biết về sự nhiễu loạn ma tố nhưng hắn vẫn không hề có biểu hiện gì khác người cả, cứ như điều đó là một việc thường ngày hắn có thể gặp ở bất cứ đâu vậy, nhưng hiện tại hắn lại "thở" ra câu đó làm cho cô nàng cũng kinh ngạc mà lên tiếng.

- Chuyện này không đùa được đâu. Những vị trưởng lão tộc elf bọn tôi đã làm đủ tất cả mọi cách nhưng vẫn không thể triệt để xóa bỏ nó, cậu thì làm được cái gì chứ?

- Vậy à? Những vị trưởng lão đã thử cách gì đó lên cô rồi hả? Và kết quả là vẫn thất bại?

- ... không gì có thể chối cãi.

- Nhưng cô đến từ đâu vậy? Tại sao lại hỏi đường về lãnh địa elf?

- Chuyện này không liên quan đến cậu. Đừng hỏi những điều vô nghĩa nữa.!

- Nó không vô nghĩa đâu. Thực ra tôi có cách để xóa bỏ sự nhiễu loạn một cách triệt để, nhưng trước khi tôi làm điều đó, tôi muốn cô kể câu chuyện về cô cho tôi nghe.

Wenty nhìn thẳng Kaiin sau đó cũng cuối gầm mặt trong sự căm phẩn, cảm xúc này không phải dành cho Kaiin mà là dành cho những thứ trong quá khứ cô đã trải qua. Nghiến răng ken két cùng cái nắm tay tạo thành nắm đấm, cơ thể cô run rẩy như đã chịu một cơn lạnh buốt từ tận thấu xương can.

- Được rồi, tôi sẽ nói tất cả cho cậu. Nhưng hãy hứa với tôi một điều...

- Hm?

- Đừng kể chuyện này cho bất kì ai khác, được chứ?

- Không cần phải lo về việc đó, cô có thể an tâm.

Tâm trạng vẫn rất cắn rứt nhưng ít nhất sự cảnh giác của cô dành cho Kaiin đã hạ xuống, có thể nói chuyện với nhau, Wenty cuối trầm mặt kể về câu chuyện của bản thân.

- Từ lúc tôi được sinh ra thì đã bị gán cho cái mác "kẻ bị đầy đọa" rồi. Tôi cũng chẳng biết vì sao nữa nhưng bố mẹ lại xem nó như một lẽ thường mà tiếp tục nuôi dạy tôi lớn lên.

- Nghe có vẻ bố mẹ cô rất yêu thương cô nhỉ?

- Ừ. Khi lớn lên thì tôi cũng bắt đầu cảm nhận được những ánh nhìn cùng những lời đàm tiếu mà mọi người trong tộc giành cho tôi. Có vẻ như... lúc đó tôi rất khác biệt so với những người cùng trang lứa khác.

- Khác biệt hả?

Kaiin tò mò ngẩng đầu như muốn xác nhận một điều gì, Wenty không cảm thấy khó chịu, cô tiếp tục cất lời.

- Mọi người trong tộc kể cả nam hay nữ nếu đến một độ tuổi nhất định thì phải thử nghiệm và rèn luyện ma pháp của bản thân. Và sau một khoảng thời gian thì chúng tôi sẽ chứng tỏa thực lực trước mắt các trưởng lão bằng cách đối đầu lẫn nhau.

- Thú vị thế. Cô đã thắng hết tất cả bọn họ hả?

- Không. Ngược lại mới đúng, tôi thua một cách thảm hại.

Kaiin nghe xong liền tỏ vẻ ngờ vực.

- Chẳng phải đòn tấn công lúc trưa của cô rất khủng khiếp hay sao? Tôi nghĩ nếu cô thật sự nghiêm túc thì cô có thể hạ gục được một nhóm mạo hiểm giả cấp A- đấy.

- Chuyện đó không có gì đáng tự hào cả. Hiện tại khác so với lúc trước. Lúc đó đấy là lần đầu tiên tình trạng nhiễu loạn xảy ra ở tôi.

- .....

- Trong suốt khoảng thời gian tôi bắt đầu tiếp xúc và sử dụng ma pháp đều không có tình trạng tương tự như vậy, nhưng trong cuộc chiến chứng tỏa hôm đó... Nó đã xuất hiện.....

- Và rồi?

- Tôi đã mất kiểm soát, bỗng dưng một lượng lớn ma tố bí ẩn tràn ngập vào cơ thể tôi và tôi bắt đầu tấn công tất cả mọi người xung quanh.. trong đó có những trưởng lão.

- Cô có giết một tộc nhân nào không?

- Không hề. Tôi chỉ làm họ cùng lắm là bị thương nặng. Nhờ các vị trưởng lão nhanh chóng nắm bắt tình hình và ra tay kịp lúc.. mới có thể ngăn cản cơn "tự phát" của tôi lại.

Wenty ngước mặt ngắm bầu trời đầy sao.

- Từ sau sự kiện đó tất cả mọi người trong làng ngoại trừ bố mẹ đều coi tôi là một thứ gì đó đã bị xa đọa. Những ánh nhìn kinh tởm hướng về tôi trong khi tôi đang được bảo vệ bởi vòng tay của bố mẹ.. Tôi đã rất sợ hãi... thật sự tôi đã rất sợ hãi vào lúc đó.

- Tôi hiểu cảm giác của cô.

- Nhưng thật chớ chêu làm sao, bố mẹ đã không thể bảo vệ tôi mãi được nữa. Áp lực từ tộc nhân kiến nghị đuổi tôi ra khỏi tộc lên các vị trưởng lão đã làm cho mọi việc càng thêm trầm trọng. Bố mẹ tôi đã bị đưa vào ngục lao vì giám có thái độ chống đối trưởng lão. Buồn cười thật, bố mẹ chỉ đang hành động như một lẻ thường tình để bảo vệ con cái của mình, hơn ai hết bọn họ phải nên hiểu ra điều đó mới phải bởi vì bọn họ cũng đều đã có con cái hết rồi cơ mà.

- Nhiều lúc người ta chỉ hành động theo mệnh lệnh cho nên cô cũng không thể trách họ được.

- Tất nhiên tôi hiểu điều đó. Tôi sẽ không trách họ nếu trong lúc truy bắt bố mẹ tôi họ không buông ra những lời lẻ thô tục nhằm xúc phạm tôi và bố mẹ tôi. Tôi căm phẫn bọn chúng. Lúc đó tôi thật sự muốn giết tất cả bọn họ, nhưng bố mẹ đã ngăn tôi lại.

- Tôi nghĩ bố mẹ cô đã đúng. Nếu như cô lúc đó hành động dại dột thêm nữa thì dựa vào tình hình không những cô bị đuổi khỏi làng mà tính mạng của bố mẹ cô cũng không thể được đảm bảo đâu.

Wenty chống hai tay ra sau, ưỡn người và tiếp tục ngắm nhìn bầu trời về đêm, trăng khá sáng và những vì sao cứ lắp lánh thật đẹp đẽ tựa như một bức tranh.

- Cô cũng thích ngắm trăng à?

- Ừ. Tôi thích sự yên bình từ hào vang mà nó tỏa ra.

- Hay đấy. Tôi nghĩ chúng ta cũng có vài điểm hợp nhau ấy chứ.

- Nói gì dễ gây hiểu lầm vậy?

- Không..không gì đâu.

Wenty nhanh chóng lấy lại thái độ tháo gắt khó chịu thường thấy của cô nàng và đăm ánh mắt sắc bén về phía Kaiin, cậu nhanh chóng chữa cháy bằng việc tiếp tục chủ đề vừa rồi.

- Rồi? Tại sao cô lại muốn về lại nơi đó sau khi bị bọn họ đối xử tệ hại vậy?

- Trong suốt vài năm tôi bị lưu đầy tôi đã tự kiếm sống bằng cách săn ma thú và đổi thành tiền hoặc lương thực từ hội mạo hiểm ở Đế Quốc Shinra. Ban đầu ai ai trong hội mạo hiểm cũng đều nảy sinh nghi ngờ khi lại có một elf đăng kí làm mạo hiểm giả.

- À à tôi có biết điều này. Những thanh danh "yêu hòa bình" của tộc elf đã nhanh chóng phát tán từ lâu và hầu hết mọi người đều nghĩ rằng tộc elf sẽ chỉ "phòng thủ" thay vì trực tiếp "tấn công" đúng không?

- Thích chơi chữ ghê ha? Nhưng cậu nói đúng rồi đấy.

Đống lửa đã bắt đầu nuốt chửng hầu hết những thanh củi còn lại, nó đang trên đà tắt lẻm khi không có bắt kì vật dụng nào để nó tiếp tục "nuốt chửng". Càng về đêm gió thổi càng nhiều càng làm cho cảm giác buốt lạnh được hiện hữu rõ ràng hơn. Vào lúc đấy thì cũng là lúc mà người ta bỏ qua hết sự cảnh giác mà chỉ tập vào việc sửi ấm bản thân, bọn ma thú rất thích điều này, những nhóm mạo hiểm giả thực hiện nhiệm vụ qua đêm đều bị tấn công vào những lúc như vậy, và tất nhiên rồi, bọn họ hoàn toàn bị động khi không có bất kì sự chuẩn bị nào.

Next chapter