"Sao vậy, giờ cậu cần tiền à?"
Tô Bằng cảm thấy lạ hỏi Quý Minh.
"Đừng hỏi vội. Trả lời tối trước. Nếu một năm kiếm được một triệu, cậu có cho tôi vay bốn trăm nghìn không?"
Quý Minh cố chấp hối.
"Câu hỏi của cậu rất lạ, trước tiên thu nhập một năm của tôi chưa được một triệu. Thứ hai có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng, đương nhiên, tôi cũng có thể nói sẽ cho vay, nhưng bản thân điều đó có chút nói cho qua, thiếu trách nhiệm rồi."
Tô Bằng nhìn Quý Minh nói.
-
"Ha ha, ngay cả cậu cũng không trả lời thẳng, nói thật sao?"
Quý Minh cười ha ha, nói với ngữ điệu rất không phù hợp với hình tượng của hắn.
"Thật ra, nhìn từ góc độ người bình thường, cậu không trả lời tôi cũng biết đáp án. Nếu tôi một năm cũng kiếm được một triệu thì cậu sẽ suy nghĩ xem có cho vay không. Nhưng nếu tôi không nuôi nổi bản thân thì cậu sẽ phải nghĩ nhiều hơn rồi
"Nói vậy thật chẳng thú vị gì, nhưng tôi thừa nhận cậu nói có lý." Tô Bằng gật đầu, nói.
"Nếu đã biết câu trả lời tại sao còn hỏi?
"Tự nhiên muốn hỏi thôi."
Quý Minh lại mở một chai bia, nói
"Con người quan hệ với nhau luôn có suy tính. Ngoài người thân ra, những người khác đều sẽ suy tính cái gọi là giá trị và tiêu chuẩn của mình. Dù không phải vì yếu tố kinh tế cũng sẽ suy nghĩ rất nhiều. Vì thế nhìn từ góc độ này quan hệ giữa người với người thực sự rất phức tạp, rất lạnh nhạt."
"Tôi không đồng ý với cậu lắm. Tình thân đương nhiên đáng quý, nhưng tôi nghĩ giữa người với người không phải thuần tuý là quan hệ lợi dụng lạnh lùng đó. Cũng có rất nhiều sự quan tâm chân thành."
Tô Bằng nói, mơ hồ tự nhiên trước mắt hiện lên hình ảnh của Cương Nha Muội, chỉnh lại suy nghĩ, hắn nói:
"Có phải đi tảo mộ về hồi tưởng lại việc gì không? Tôi cảm thấy với khí chất và diện tượng này, cậu không giống người tiêu cực như thế. Có sự cảm khái này có lẽ trong cuộc sống đã gặp phải biến cố gì."
Quý Minh trầm mặc không nói, chỉ uống bia.
Trong khi Quý Minh uống, Tô Bằng phát hiện trên cổ tay phải của Quý Minh có một vết sẹo rất sâu.
Tô Bằng nhíu mày, nhìn sang tay trái, cả hai cổ tay của hắn đều giống như bị dao cứa.
"Vết sẹo sâu thật... Dường như vết sẹo này đã cứa tới tĩnh mạch... Là tự sát sao?"
Tô Bằng nhìn nghĩ bụng.
"Cậu ta không giống người như vậy."
Tô Bằng nhanh chóng có phán đoán. Lúc này Quý Minh cũng đặt bia xuống, thấy Tô Bằng chú ý tới cổ tay mình, dường như tính lại một chút, kéo tay áo xuống che đi vết sẹo.
"Tôi cũng uống không ít rồi, nên về ngủ thôi. Mai mà không tỉnh rượu thì không thể đăng nhập trò chơi."
Quý Minh thở dài, đứng dậy nói.
"Ừ, cậu đi đi. Tôi uống thêm một chút."
Tô Bằng nói. Quý Minh đang đi thì đột nhiên phía sau Tô Bằng nói:
"Thật ra nếu thật sự cậu đang cần tiền thì tôi có thể cho vay một ít. Có thể là có duyên, nếu tôi có một triệu có thể cho cậu vay bốn trăm nghìn."
"Ha ha."
Quý Minh nghe thế, dừng bước cười:
"Thôi không cần...Nhưng, cảm ơn cậu."
Nói rồi hắn cầm áo khoác lên đi ra.
"Tên Quý Minh này chắc chắn có vấn đề. "
Tô Bằng nhìn Quý Minh, nghĩ...
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Thời Thiên Quân.
Thời Thiên Quân dùng điều khiển chỉnh cảnh ti vi treo tường, nhìn Quý Minh rời khỏi phòng trà.
"Đã điều tra được điểm bất thường chưa?"
Thời Thiên Quân đột nhiên lẩm nhẩm.
Lúc ấy trong bóng tối ở góc phòng, người thân bí áo đen bước ra:
"Không có gì đặc biệt, mua một bó hoa đến nghĩa trang tảo mộ rồi ngẩn người cả buổi sáng. Chiều tới quán bar uống rượu ba tiếng đồng hồ, không nói chuyện với bất cứ ai. Tôi cũng nhìn mộ hắn thăm, có lẽ là cha mę."
"Vậy sao?"
Thời Thiên Quân nhìn Quý Minh trên màn hình đang quay lại phòng, nói:
"Xem ra có vẻ rất bình thường...Cậu vất vả rồi, về nghỉ đi."
Người kia gật đầu, hắn đứng trong góc phòng, thân hình bỗng trở nên mơ hồ xong hắn biến mất khỏi phòng.
"Quý Minh..."
Thời Thiên Quân cầm bút viết tên Quý Minh lên một tờ giấy trên bàn, gạch chân một cái, phía sau đánh dấu hỏi, sau lại xoá dấu hỏi đi, viết một dấu chấm thay vào...
Đêm trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã sang sáng ngày hôm sau.
Tô Bằng, Quý Minh, Tôn Thế Giai và tổ trưởng Lôi Minh đã tới nơi để đăng nhập trò chơi.
Ba người đăng nhập trong quân Giang Ninh, trong trò chơi đã là buổi sáng, ba người vẫn ở trong ngõ cụt.
"Ủa, nhìn kìa, cái tiệm kia biến mất rồi???
Tôn Thế Giai nhìn quanh, chị về cuối ngõ nói.
Tô Bằng và Quý Minh nhìn sang, quả nhiên tiệm bán quan tài đặt biệt đó đã biến mất, chỉ còn lại bức tường.
"Đúng là quỷ dị...".
Quý Minh nói. Tôn Thế Giới nói:
"Có phải có BUG không? Trò chơi lớn thế này xuất hiện BUG cũng là bình thường..."
Chỉ có Tô Bằng sờ túi mình, ở đó vẫn còn bộ giấy phù kia, có nghĩa là đêm đó không phải ảo giác.
"Thôi kệ đi, khi nào rời khỏi trò chơi thì đi nói với Lôi Minh một tiếng là được. Chúng ta đến doanh địa Hắc Thuỷ Quân trước đã."
Tô Bằng nói với hai người kia.
Hai người cũng không có ý kiến, cả ba đi về phía tây thành, chưa tới nửa tiếng đã thấy doanh địa Hắc Thuỷ Quân.
| Quận Giang Ninh có tất cả hai vạn Hắc Thuỷ Quân, trong đó một vạn hai là chính quy, năm vạn dự bị, ba vạn hậu cần. Đóng quân trên một diện tích khá lớn, không thể đóng quân trong thành nên chia ra ở hai đại doanh đông tây quận Giang Ninh.
Nhờ danh bài Hàn Thác đưa, mấy người Tô Bằng vào trong đại doanh phía tây, nghe nói Hàn Thác đang thương nghị việc quân nên ba người ở ngoài chờ.
| Ba người ngồi chờ trong lều, từ đó nhìn được nơi diễn tập của Hắc Thuỷ Quân, không ít quân sĩ đang luyện tập, tuấn mã xếp đội hình chạy trong trường đua, bộ binh huấn luyện chiến trận, còn cả khu tập bắn cung, tất cả đều có cảm giác vô cùng nghiêm khắc.
Không lâu sau Hàn Thác xong việc, tiến lại lều. Toàn thân hắn mặc khối giáp đen, tuy hôm qua cả đêm không ngủ nhưng vẫn rất tràn đầy sức sống.
"Các ngươi đến rất đúng lúc. Ha ha ha. Gặp chuyện tốt tinh thần cũng tốt. Có chuyện tốt đây, chiến dịch tối qua là công lao hiếm có trong thời gian gần đây của Hắc Thủy Quân, ta được thống lĩnh đại nhân thông báo, không lâu nữa ta sẽ được thăng chức phó thống lĩnh Hắc Thủy Quân! Ha ha ha.."
Hàn Thác gỡ mũ giáp xuống ném cho một thân binh, vô cùng sảng khoái cười nói.
"Chúng mừng Hàn đại quân."
Mấy người Tô Bằng chúc mừng, tối qua họ và người thân binh kia đã nói chuyện, biết Hàn Thác trong Hắc Thủy Quân cũng là nhân vật thực lực không tồi. Có thể là người võ công cao cường nhất trong số các Bách phu trưởng, tư lịch cũng đủ, chỉ là thiếu quân công. Việc tối qua vừa hay tạo quân công nên việc thăng quan tiến chức là đương nhiên.
"Ừm...thăng chức phó thống lĩnh, thân binh sẽ có gấp đôi hiện nay, các ngươi vừa hay làm thần binh của ta. Ha ha, chỉ cần các ngươi được việc, chắc chắn sẽ được thăng chức rất nhanh."
Hàn Thác nói.
Mấy người Tô Bằng lại cảm ơn, xong Hàn Thác mới nhớ ra chính sự, đưa cho họ giấy phê chuẩn bảo tới quân vụ quan đăng ký, như vậy sẽ trở thành lực lượng dự bị cho Hắc Thủy Quân.
"Thực lực của các ngươi cần nâng cao một chút. Trong doanh trại có giáo quán, sẽ dạy các ngươi các loại võ công, chiến kỹ mà tân binh cần nắm vững. Đương nhiên một số võ công cao cấp cần có quân công. Không có quan công thì phải dùng tiền mua. Nhưng cũng không tồi, các người đều đủ tiền. Ngoài ra cũng nên thân cận với giáo quan một chút họ sẽ dụng tâm chỉ điểm cho."
Hàn Thác nói, Tô Bằng lập tức hiểu đây là Hàn Thác bảo mấy người hắn hối lộ các giáo quan có lẽ sẽ học thêm được chút gì đó.
"Đa tạ tướng quân chỉ điểm."
Mấy người Tô Bằng cảm ơn xong đi làm thủ tục.
Hôm nay chỉ đơn giản vậy.
Mấy người Tô Bằng sau khi trở thành lực lượng Hắc Thủy Quân dự bị thì được phát danh bài, dùng nó để đi lại và tìm nơi ở quanh quận Giang Ninh mà không bị quan quân tra xét.
Tại nơi của quan huấn luyện tân binh, mấy người Tô Bằng cuối cùng cũng tìm thấy cảm giác của trò chơi.
| Tân binh có thể luyện "sơ cấp Quân Trung Thương Thuật", "sơ cấp Quân Trung Đao Pháp", "sơ cấp Quân Trung Kiếm Pháp", "sơ cấp Quân Trung Phủ Pháp", "sơ cấp Cung Thuật", "sơ cấp Kỹ Thuật", "sơ cấp Chiến Trận".
Trong đó Thương Thuật, Đạo Pháp, Kiếm Pháp, Phủ Pháp, Cung Thuật đều là kỹ năng màu trắng, còn sơ cấp Kỹ Thuật là cưỡi ngựa tăng tốc độ 185%, sau đó học "sơ cấp Mã Thượng Chiến Pháp" sẽ có 20% công kích cộng thêm.
Sơ cấp Chiến Trận là trận pháp chém giết trong quân đội, trước mắt tân binh chi được học Tam Tài Trận, ba người đã luyện trận pháp mới thi triển được. Lục phòng ngự và tấn côgn tăng 10%.
Tân binh có thể học miễn phí một kỹ năng công kích màu trắng. Muốn học các kỹ năng công kích khác thì cần mười lượng bạc.
Trận pháp thì có thể học miễn phí Tam Tài Trận cơ bản nhất.
Kỹ Thuật là đắt nhất. Trước khi được chọn làm kỵ binh Hắc Thủy Quân, huấn luyện Kỹ Thuật cần một lượng vàng.
Cũng may ba người Tô Bằng đều không thiếu vàng. Ba người chọn một loại võ công và Kỹ Thuật.
Sau đó là huấn luyện tăng điểm học tập.
RADIO Trong trò chơi Tử Vong Luân Hội, nâng cao tầng thứ võ công có hai cách, liên quan đến ba thông số.
Hai cách là giết lấy kinh nghiệm hoặc lĩnh ngộ tu hành. Ba thông số là kinh nghiệm võ đạo, kinh nghiệm thực chiến và điểm học tập.
| Giết lấy kinh nghiệm, nghe tên là hiểu, chính là giết quái NPC tích đủ điểm kinh nghiệm thực chiến là có thể dùng kinh nghiệm thực chiến tăng võ công.
Những phương thức này chỉ thích hợp với những võ công màu trắng hoặc dưới màu lam nhạt. Thường thì một bộ võ công từ cơ sở tới mãn cấp có chín hoặc mười tầng.
Còn kinh nghiệm thực chiến, khi thăng cấp võ công màu trắng hoặc màu lam hạt sẽ gặp cửa ải... Ví dụ Hóa Vũ Công hiện nay của Tô Bằng
tầng thứ tư có một cửa ải, gặp cửa ải thì không thể dụng kinh nghiệm thực chiến để tăng cấp nữa.
Việc này liên quan tới kinh nghiệm võ đạo... Kinh nghiệm võ đạo không phải kinh nghiệm bị mất đi, chỉ cần còn chơi là sẽ không ngừng tăng lên.
Có thể tăng kinh nghiệm võ đạo bằng đánh thực chiến, tự luyện công, người khác chỉ dạy, tự mình lĩnh ngộ đột phá hoặc xem người khác chiến đấu, chỉ là số lượng tăng sẽ khác nhau.
| Thông số này hạn chế việc học một số loại võ công. Vẫn lấy Hóa Vũ Công làm ví dụ, kinh nghiệm võ đạo hiện tại của Tô Bằng không đủ để nâng cấp Hóa Vũ Công, kể cả con rồi mộc nhân trong túi của hắn cũng vậy.
Còn về điểm học tập cũng tương tự kinh nghiệm thực hiện, nhưng không cần giết quái, chỉ cần luyện cũng có thể tăng điểm.
Mấy người Tô Bằng luyện ở đại doanh cả một ngày, kiếm được không ít điểm học tập. Tô Bằng tăng Quân Trung Kiếm Pháp lên tầng thứ ba, Kỹ Thuật cũng đã thành thục, được thêm 5% tốc độ cộng thêm.
"Xem ra chỉ ba bốn ngày là Quân Trung Kiếm Pháp có thể mãn cấp... Dù sao cũng chỉ là võ công màu trắng."
Tô Bằng nghĩ bụng, lúc này đã sắp tới lúc thoát trò chơi rồi.
Tiếng chuông vang lên, bọn Tô Bằng thoát ra ngoài.
"Lội tổ trưởng, có một việc muốn báo cáo với anh."
Tôn Thế Giai ra trước, tìm tới Lôi Minh, nói về tiệm quỷ dị ban sáng với Lôi Minh.
"Cái gì?"
Lôi Minh nghe thế cau mày, hắn đẩy đẩy chiếc kính râm, nói:
"Việc này vượt ngoài phạm vi quyền của tôi. Các cậu theo tôi đi gặp Thời bộ trưởng."
"Việc này rất quan trọng sao?"
Tôn Thế Giai khựng người, nhưng cũng gật đầu. Tô Bằng và Quý Minh cũng đã thoát ra, nghe Lôi Minh nói vậy cũng cảm thấy dường như chuyện bé xé ra to, nhưng cũng vẫn theo Lôi Minh tới phòng làm việc của Thời Thiên Quân.
"Nói vậy, trong trò chơi các cậu gặp một tiệm quan tài đầu dã thú sau đó sáng nay đã biến mất một cách kỳ lạ?"
Thời Thiên Quân ngồi sau bàn làm việc, hai tay chống cằm, đeo kính râm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Có gì không ổn à Thời bộ trưởng?"
Quý Minh hỏi.
"Có chút vấn đề... Ừm, các cậu đã gặp thì nói một chút."
Thời Thiên Quân đây gọng kính, nói.
"Lần trước tôi đã nói với các cậu rồi. Trò chơi của công ty dùng siêu máy tính đời thứ tự làm server. Nhưng vì lượng tính toán trong trò chơi quá lớn sẽ xuất hiện những số liệu dư thừa... Cửa tiệm các cậu gặp chính là một nhóm số liệu thừa. Đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất... Có lúc chỉ có cá biệt một vài người nhìn thấy, còn những người khác lại không."
Thời Thiên Quân nói.