webnovel

Chương 1

Bật mí nhá, tác giả biết rap đó.

...

Hiện đã vào cuối thu, những cơn gió se se lạnh lướt qua, báo hiệu một mùa đông sắp tới. Hôm qua trời mưa to, bởi thế mà những cái lá phong nâu rụng khắp đường không còn là khung cảnh đẹp đẽ gì nữa. Chúng nhớp nháp và trộn lẫn vào bùn đất làm cho cảnh quan của thành phố được xưng là mùa thu tuyệt đẹp bị hạ thấp một bậc. Đành chịu thôi, thành phố Serria này không được mùa đông ưu ái cho lắm.

Trước cổng ngôi trường học Nimiolli danh giá bậc nhất nước Loriel, một người phụ nữ đang cầm chổi tre, vừa quét đống lá phong lộn xộn qua một bên, vừa đưa tay chống lưng đã hơi còm xuống của mình. Miệng bà cứ liên tục xuýt xoa vì cái lạnh và hẳn là vì cơn đau ở cột sống, bà trông đã hơn sáu mươi rồi. Giữa tiết trời lạnh lẽo này, bà vậy mà lại chỉ mặc mỗi một cái áo khoác mỏng tênh bên ngoài cái áo vải đã cũ. Cuộc sống của bà vốn đã khó khăn nên từng này tuổi mà vẫn đi làm. Cứ nghĩ là sẽ không được chỗ nào nhận nhưng cuối cùng bà lại được tuyển làm quét dọn ở một cái nơi mà đến cả trong mơ bà cũng chẳng dám mơ tới.

- Né ra coi. Bà làm dơ hết đồng phục của tôi rồi.

Tiếng nói lảnh lót của một cô gái vang lên trước cổng trường. Chủ nhân của tiếng nói có mái tóc màu hồng nhạt, trên người khoác một cái áo khoác từ lông sói dài qua cả đầu gối. Bên trong là bộ đồng phục màu đỏ rựu đẹp đẽ và ấm áp của trường Nimiolli. Chiếc xe Ferrari Ferrari 488 GTB thuộc dòng xe Ferrari Laferrari ở phía sau càng làm tôn thêm sự giàu có của cô. Chỉ có ai sở hữu hết tất cả các dòng xe Ferrari còn lại thì may ra mới có vé để mua một chiếc trong dòng xe này. Chiếc xe hơi thể thao có màu đỏ tươi sáng bóng như những viên hồng ngọc đẹp đẽ, thân xe thon gọn trông càng thêm hiện đại và nhanh nhẹn.

Ngay từ khi xuất hiện, chính cô và chiếc xe liền đã trở thành tâm điểm của những người xung quanh bàn tán. Có người thì thầm cảm thấy tiếc thương cho người đàn bà xấu số, vừa bắt đầu đi làm đã gặp chuyện. Trong khi đó, có những người con người thì chỉ cười khẩy nhìn bà, lòng thầm phỉ báng bà đã hèn mọn lại còn cố tình gây sự với mấy người không nên. Cũng có người thì chẳng nói gì mà chỉ biết lắc đầu, họ đã quá quen với cái cảnh những con người nghèo hèn bị phân biệt đối xử so với những người giàu có rồi. Nhưng không có một ai tiến đến và giúp người dọn dẹp bất hạnh này.

- Tôi... Tôi thật sự xin lỗi. Tôi không cố ý.

Giọng người đàn bà yếu ớt nói, trời vốn đã lạnh làm cho giọng của bà càng thêm run run. Bà vội cầm lấy cây chổi ôm vào người, đứng chết trân ở đó, nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ trong cô gái tóc hồng kia càng làm cho nỗi sợ trong lòng bà gia tăng. Bà biết rõ chỉ những cô chiêu cậu ấm, những đứa con của các gia tộc lớn và gia đình danh giá mới được học ở đây. Chỉ cần lỡ dại thôi thì bà sẽ toi đời. Nghe nhiều người bảo, từ khi trường được thành lập từ ba trăm năm trước, người dọn vệ sinh đã được đổi tới hai trăm năm mươi lần. Bà chắc hẳn là người thứ hai trăm năm mươi mốt rồi. Các người phục vụ trước đó đều chẳng có ai trụ lại được hết một năm, chỉ có một người duy nhất làm việc ở đây năm mươi năm ngay từ khi trường bắt đầu thành lập.

- Thứ cặn bã. Bà không có mắt hả? Mau né ra!

Đứng kế bên cô gái kia là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, mặc bộ đồ đen hở hang, bên ngoài khoác một cái áo khoác lông xộc xệch. Cô ta hẳn là người hầu của cô gái tóc màu hồng nhạt nọ. Khuôn mặt cô ta trét đầy là son phấn đến mức không cần nhìn mà chỉ cần ngửi thôi cũng nghe thấy mùi mĩ phẩm nồng nặc, khác hoàn toàn chủ của cô ả, xinh đẹp, cao ngạo, trẻ trung, không tì vết. Cô ả quay sang chủ của mình mà cười nỉnh nọt rồi giơ chân ra, định đá người đàn bà sang một bên.

Đáng tiếc, cái chân của cô ta vừa giơ ra thì ngay lập tức thụt lại. Chưa kịp đá người quét dọn kia thì ả đã bị người khác đạp cho một cú thẳng vào chân. Lực của cú đá đó mạnh đến mức có thể nghe rõ tiếng răng rắc của xương gãy vang lên. Ả nhăn mặt vì đau, ngồi sụp xuống khóc thút thít. Một tay thì ôm chân của cô chân của cô chủ rên rỉ, liên tục lớn tiếng chửi vả người vừa đá mình.

- Bà có sao không?

Một giọng nói vang lên phía sau người đàn bà ốm yếu suýt thì bị đá văng ra đất. Bà vừa thấy cô ả giơ chân ra thì liền sợ hãi mà ngã người về phía sau. May thay, thứ chờ đợi bà ta không phải là mặt đất ẩm ướt với lá phong và bùn đất.

Thì ra lúc sắp bị ngã có một cô gái kịp xuất hiện ngay sau lưng người đàn bà, một tay vội vàng đỡ lấy bà rồi giơ chân ra đạp thẳng vào cẳng chân của ả.

- Ưrgh! Mày! Sao mày dám... Ưrgh... làm vậy với tao hả! Mày... Ưrgh... có biết chủ tao là ai không?! Có tin tao cho mày... Ưrgh!

- Câm.

Cô gái đỡ người dọn dẹp đứng lên rồi lạnh lùng cất tiếng cắt ngang cô ả. Đôi mắt màu xanh lam lạnh lùng nhìn thẳng vào ả ta. Bị doạ sợ bởi ánh mắt đó, ả không dám hó hé lời nào nữa mà chỉ biết rên ư ử, ôm đùi chủ của mình khóc lóc. Đống son phấn cùng makeup trên mặt theo nước mắt lan ra làm cô ả càng thêm xấu xí.

- Buông ra!

Chủ của ả, cô gái có mái tóc hồng kia lên tiếng. Đôi mắt long lanh như viên hồng ngọc nhìn thẳng vào ả, ý bảo ả buông chân cô ra.

- Xấu mặt! Này cô kia, đánh chó thì ít nhất cũng phải nhìn mặt chủ chứ?

Quát người hầu của mình xong, cô nàng tóc hồng quay sang nói chuyện với cô gái vừa chen vào. Cô nhướng mày nhìn cô gái nọ đầy ngạc nhiên và tò mò. Đây là lần đầu tiên mà có người dám chen ngang vào chuyện của cô, đã vậy còn bình thản như không. Dù cho không biết cô là ai đi chăng nữa thì cô gái trước mặt này cũng không thể mù mắt với đống đồ hàng hiệu cô khoác trên người và con siêu xe ở phía sau

- Ha! Chó như này thì chủ như nào nữa? Cô muốn tôi đánh cả cô à.

Không như cô đã tưởng, cô gái kia thậm chí không hề sợ hãi khi biết cô là đại gia. Cô gái đó nhếch mép khinh miệt nhìn cô, con mắt màu xanh lam lạnh lẽo và cao ngạo không thèm để lấy cô vào mắt. Vừa hỏi han người quét dọn già nhưng cô gái đó cũng không quên buông lời độc địa đáp lại.

- Cô!

Cô gái tóc hồng kia nhận được câu trả lời thì tức tới mức thốt không nên lời. Đã chen vào chuyện của cô mà con dám xem thường cô?

Cô gái kia lười biếng liếc nhìn cô rồi quay lưng bỏ đi, chỉ để lại cho cô bóng lưng cao ngạo chẳng thua gì cô và mái tóc màu xanh lam đậm.

" Cô là cái thá gì mà coi thường tôi! Đợi đó, tôi sẽ cho cô biết tay! " - Cô nhăn mặt nghĩ. Nhưng mà đây là lần đầu tiên cô thấy có một người con gái cao đến như vậy. Cô là idol nên chiều cao của cô vốn dĩ đã hơn so với các cô gái khác đồng trang lứa. Nhưng mà cô gái này thì... Thậm chí còn cảm giác cô ta cao hơn cả con trai.

Cô gái tóc hồng vừa suýt xoa nghĩ, nghĩ đến rồi thì lại thấy bực mình. Cô hất chân ra làm người hầu của mình ngã sõng soài ra đất. Xem ra cô chẳng hề thương xót người hầu của mình vừa bị cô gái tóc xanh nọ đáp một phát gãy chân, dù sao thì tiền lương cô trả cho ả đủ để cho ả gắn nguyên một cái chân mới mà vẫn dư giả tiền bạc.

Bực bội, cô lấy túi xách từ trong xe ra rồi khoác lên người, sải chân tiến về phía cổng trường. Coi bộ năm học này sẽ không vui vẻ gì với cô rồi.

...

- Vì tương lai và vinh quanh! Yeahh... Tươi trẻ như những tán lá xanh, vì một ngày mai tươi sáng... Oh Yeahh! ...

- Cho một tương lai rạng ngời của ngày mai

Vì một tuổi học trò mãi không phai màu

Ngồi dưới gốc cây, vô âu và vô lo

Bạn và tôi sẽ không phải đau buồn

Chúng ta bầu bạn cùng với phấn bảng

Cầu cho tháng ngày đẹp đẽ không bao giờ biến mất

When I say " we' re" you say " young"

- We' re!

- Young!

- We' re!

- Young!

- Chúng ta vẫn còn trẻ hãy phấn đấu vì tương lai!!!

- Chúng ta cùng nhau trông chờ vào một ngày mai tươi đẹp được không!!!

Tiếng la hét và hưởng ứng vang dội khắp trong khuôn viên trường Nimiolli. Chính nhờ bài hát chủ đề của năm học mới này đã khuấy động được bầu không khí của những cô cậu học sinh tuổi mười tám, đôi mươi.

Limer Lou cùng Dracy Aswan chính là người vừa trình diễn ca khúc vừa rồi. Phần điệp khúc và âm nhạc vui tai là do Limer thể hiện trong khi phần rap là do Dracy trình bày. Hai người các cô đều là idol nổi tiếng nhất nhì thế giới. Đứng thứ nhất chính là Dracy Aswan, bám sát ngay sau là Limer Lou.

Cả hai cùng bước xuống sân khấu trong tiếng hò reo của các học sinh và giáo viên. Với tư cách là idol đứng nhất, cách hành xử của Dracy phải nói là vô cùng lịch thiệp và phóng khoáng. Cô nhướng mày nhìn Limer rồi nghiêng người qua một bên ý mời cô xuống trước. Limer cũng không khách sáo, cô gật đầu cảm ơn Dracy rồi sải bước về dãy bàn năm nhất. Mái tóc màu hồng bồng bềnh bay phía sau và những ngôi sao màu vàng lấp lánh trên mặt cô làm cho Limer trông càng thêm toả sáng. Sẽ chẳng có ai ngờ rằng đây chính là cô gái ở trước cổng trường đã gây sự với người dọn dẹp. Còn Dracy thì sao, cô chính là cái người đã ngăn Limer và người hầu của cô đối xử tàn nhẫn với người dọn dẹp ban nãy. Thật đúng là oan gia ngỏ hẹp khi mà cuối cùng cả hai người lại đứng cùng một sân khấu. Nếu như không phải có kinh nghiệm nhiều năm trên sân khấu thì cả Limer và Dracy chắc sẽ ngạc nhiên lắm khi biết cả hai lại là bạn diễn cùng nhau. Từ trước tới giờ cả hai người đều chưa từng hợp tác với nhau lần nào cả. Nếu như không phải do nhà trường gan to dám không thông báo đến cho hai người biết bạn diễn từ trước thì chắc chắn hôm nay sẽ chẳng có được một tiết mục đặc sắc như thế này.

Dracy ngồi xuống, ngay bên cạnh Limer. Khuôn mặt của cô vẫn lạnh lùng như lúc mà Limer gặp cô ở ngoài cổng trường.

Limer mặt vẫn nhìn thẳng lên sân khấu nhưng thực ra lại chẳng hề chú ý. Cái bài diễn văn nhàm chán của vị phó hiệu trưởng trường không làm cô để tâm bằng cô gái tóc xanh đang ngồi kế cô. Limer nói bằng một giọng nhỏ hết mức để chỉ có hai người có thể nghe được. Cũng phải thôi, cả hai đều là người có sức ảnh hưởng, đâu thể nào cãi nhau trước mặt toàn trường để rồi ngay hôm sau lên hotsearch vì cái drama nhảm nhí.

- Sao mà cô lại ngồi đây?

Limer lên tiếng, người khác nhìn vào thì có thể không thấy rõ nhưng lúc này khuôn mặt của cô không hề vui vẻ gì cả.

Dracy không thèm liếc mắt nhìn lấy cô một cái, mắt vẫn lạnh lùng hướng về phía sân khấu như không có gì, nhỏ giọng trả lời:

- Còn chỗ nào khác à?

Dracy và Limer đều là học sinh đặc biệt năm nay ở trường nên đã được chuẩn bị sẵn ghế và chỗ ngồi. Nếu như không ngồi vào chỗ của mình thì biết ngồi đâu nữa. Chưa kể, các vị trí ghế ngồi cũng đại biểu quyền lực và tầm quan trọng của các học sinh trong trường. Ngồi chỗ khác chứng tỏ là đang tự hạ thấp chính bản thân mình rồi.

...

Một tiếng trước.

Limer thong thả dạo bước trên những dãy hành lang, bàn tay đưa lên nghịch ngợm lọn tóc của mình. Vừa đi, miệng cô vừa ngâm nga giai điệu của bài hát chủ đề do mình sáng tác. Mỗi khi cô bước đi, phía sau luôn luôn có người ngoái nhìn theo, chứng tỏ cái danh xưng idol nổi tiếng của cô là hàng thật giá thật.

Hiện Limer đang thấy rất vui vì nhà trường bảo sẽ lấy bài hát của cô làm bài hát chủ đề chứ không phải là của cái cô Dracy Aswan kia.

Nói về mối quan hệ giữa cô và Dracy thì Dracy debut chỉ sau cô ba tháng nhưng độ nổi tiếng lại không hề kém cạnh so với cô. Hồi đó quản lí và trợ lí của cô từng bảo rằng cô nên cố gắng nhiều hơn nếu không muốn bị Dracy vượt mặt. Tuy nhiên thì với bản tính tự phụ của mình, lúc đó Limer chẳng thèm để Dracy vào mắt.

Mãi đến lúc nhờ Dracy mà giá trị của tập đoàn Aswan bắt đầu tăng hơn một bậc so với tập đoàn Lou nhà cô, Limer mới bắt đầu để mắt đến Dracy. Tiếc rằng lúc đó đã quá muộn rồi. Dù cho có cố gắng nhiều đến thế nào đi chẳng nữa thì Dracy luôn luôn hơn cô một bậc. Đó là lúc mà Limer nhận ra Dracy là một đối thủ đáng gờm và bắt đầu nghiêm túc. Hành trình rượt đuổi giữa cô và Dracy lúc nào cũng chỉ có một kết quả duy nhất là Dracy luôn thắng cô. Điều đó làm cho lòng tự trọng của Limer thực sự bị giáng một đòn nặng nề.

...

Ps: Hệ thống trường học ở " Kí túc xá của cô nàng lạnh lùng và nữ sinh " tiểu thư kiêu ngạo" . "

Cấp D ( mẫu giáo) : từ 3 - 5 tuổi

Cấp C ( tiểu học ) : từ 6 - 9 tuổi

Cấp B ( trung học cơ sở) : từ 10 - 13 tuổi

Cấp A ( trung học phổ thông) : từ 14 - 17 tuổi

Cấp S ( đại học ) : từ 18 - 21 tuổi

Next chapter