Tiếng hò reo cổ vũ từ đám học sinh vang lên ở dãy hành lang.
Không rõ đây là lần thứ bao nhiêu trong năm học, Diệu Hương xinh đẹp được nam sinh tỏ tình công khai rầm rộ.
Nàng vẫn ngẩng mặt kiêu ngạo, đôi mắt liếc nhìn xuống khinh khi rồi dùng chân đá văng bó hoa mà thanh niên kia quỳ gối dâng lên rồi nói bằng cái giọng cáu gắt:
-Cút, cút hết đi, đã bao nhiêu lần tao từ chối rồi mà bọn con trai chúng mày vẫn dây dưa thế.
À mà đấy chỉ xảy ra trong mộng tưởng của Hương, chứ với thân phận một cô nhi như nàng thì làm gì có tư cách làm thế với một công tử bột.
Như bao lần khác, nàng cúi người xuống, hai tay nhận lấy bó hoa một cách lịch sự, nhưng miệng lại từ chối thẳng thừng:
-Mình cảm thấy chúng ta vẫn nên làm bạn, mình bận học nên không muốn yêu đương vào thời điểm này. Xin lỗi cậu nhé.
Tên nam sinh ngại ngùng đứng dậy, tâm tình rối bời, chỉ có thể gãi đầu cười trừ:
-Ồ, mình xin lỗi đã gây phiền phức cho cậu.
-Hì hì, không có sao đâu.
Diệu Hương cố giữ vẻ mặt ngây thơ hòa đồng, chứ trong lòng rất muốn dẫm đạp lên cái bản mặt của tên nhóc ngu si.
"Nghĩ sao mới gặp nhau được vài ba lần mà tỏ tình công khai thế không biết..." Nàng thầm nghĩ.
.
Tiếng chuông reo báo hiệu giờ ra chơi đã kết thúc, Diệu Hương sau khi cất bó hoa tươi thắm vào tủ đồ thì liền trở về lớp học, đám nữ sinh quen thân cũng tiến lại gần nàng hỏi han:
-Này này, Trần Ngô tên đó vừa đẹp trai vừa giàu có, cậu cũng chê sao?
-Đội trưởng câu lạc bộ to cao ngầu lòi mà Hương tiểu thư còn chê mà.
-Chị đại thật là may mắn quá đi!
-Sao lại bảo may mắn, Hương vốn là hoa khôi của trường này mà.
Những tiếng xua nịnh, đôi khi xen lẫn chút ghen tị, Diệu Hương đã nghe quen tai rồi, chả hề để tâm gì nhiều.
Nàng tự hỏi bản thân sao trước giờ chẳng có hứng thú với con trai "Có thể mình đồng tính mất rồi..."
Ngồi vào bàn, đang chuẩn bị lấy sách vở chuẩn bị cho tiết học kế tiếp thì bỗng dưng ánh đèn trong lớp chớp tắt liên hồi.
Đám học sinh ngó lên những chẳng quan tâm cho lắm, đèn điện bật lên chỉ cho đủ sáng, chứ bây giờ mới chín giờ, bên ngoài cửa sổ ánh nắng hắt qua lớp rèm mỏng vốn đã đủ rồi.
Nhưng bỗng dưng tất cả bóng đèn nổ tung.
Bụp, xoảng....
Chúng vỡ vụn thành vô số mảnh thủy tinh rơi xuống khiến cả lớp nháo loạn cả lên, may mà đây là loại đèn an toàn, mảnh vụn li ti bắn ra không làm bị thương ai cả.
Chưa để đám học sinh hoàn hồn thì trên cái bảng viết bỗng có một bàn tay kì lạ thò ra.
Tất cả học sinh đều ngơ ngác hướng mắt về phía đó, có đứa may mắn ngồi gần cửa thì đã nhanh chân chạy thẳng ra bên ngoài và hét toáng lên.
Những bộ phận còn lại mau chóng lọt ra khỏi cái bảng đen, lúc này con quái vật tròn trịa ghê rợn, nhầy nhụa với một cái miệng rộng có thể nuốt chứng một người trưởng thành đã đứng chặn lối ra.
Đám học sinh hoảng loạn đạp bàn đá ghế rồi lùi hết lại co cụm trong góc lớp, trong đó có Diệu Hương. Những tiếng gào khóc hoảng loạn nối tiếp nhau:
-Cứu với! cứu tao với!
-Aaa, quái vật!
-Nguyền hồn tại sao lại xuất hiện ở đây chứ!
-Cha mẹ ơi cứu con!
-Đừng lại đây, đừng lại đây.
Con quái vật chậm chầm tiến tới như một khối bầy nhầy sẵn sàng ăn tươi nuốt sống bất cứ sinh vật nào. Trùng hợp thay, nó nhắm vào không ai khác ngoài Diệu Hương.
Một bàn tay bí ẩn từ phía sau đã đẩy nàng té ngã ngay dưới chân con quái vật.
"Khốn khiếp!" Hương sợ đến cứng miệng, không thể thốt ra lời cầu cứu nào mà chỉ biết rủa thầm trong đầu.
Con quái vật tất nhiên không từ chối món ăn ngon lành trước mặt, há cái miệng khổng lồ ra để lộ hàm răng sắc nhọn.
Hương hoảng sợ tới mức tay chân mềm nhũn, nhắm chặt mắt xác định đón nhận cái chết.
Bỗng không gian xung quanh dừng lại.
"Khốn khiếp, khốn khiếp!" Hương vẫn đang hoảng loạn tột độ, chưa nhận thức được sự việc đang diễn ra.
"Này, này, cục cưng của anh ơi, em tới kiếp thứ chín mươi tám rồi sao, tuyệt thật đấy! Em sẽ trở thành Msin thứ sáu của anh trong tương lai đó, ỏ xinh xắn thiệt sự, anh yêu em, mlem mlem!" Một giọng nói của nam nhân xuất hiện trong đầu Diệu Hương.
Như một phản xạ tự nhiên, nàng lập tức mở mắt tròn xoe, nhờ đó mà phát giác tình trạng hiện tại, cái mồm còn quái vật chỉ còn cách cái đầu của nàng một gang tay. Nàng rất sợ, muốn tranh thủ bỏ chạy ngay nhưng cơ thể lúc này đã bị kẹt cứng cùng với không gian tứ phía, chỉ duy đồng tử là có thể liếc ngang dọc.
"Đừng cố nữa, không được đâu, ta đã ngưng động không gian lại rồi!" Vẫn là cái giọng nói ban nãy, đầy bí ẩn và lôi hút.
"Quái vật, cứu, quái,..." Tâm trí của nàng bấn loạn, dù gì suy nghĩ trong đầu há có thể dễ dàng kiểm soát như lời nói.
Một phút trôi qua trong im lặng, Diệu Hương nhận ra bản thân còn chẳng cần phải thở.
"Mọi thứ xung quanh bị sao thế này? Mình chết rồi sao?" Nàng tạm thời lấy lại sự bình tĩnh, liền tự hỏi.
"Chụt chụt moa, giờ mới chịu động não đấy à?" Giọng nói kì lạ.
"Ngươi là ai?" Nàng như thói quen, cố cử động miệng nhưng vô dụng, tuy vậy câu hỏi của nàng vẫn được kẻ đó đọc được bằng suy nghĩ.
"Ta á? Nói ra thì dài lắm, từ giờ ta sẽ cùng nàng trải nghiệm thế giới này." Hắn ta trả lời.
"Khoan đã, trả lời câu hỏi của tôi đi chứ!" Nàng đang tập làm quen với việc độc thoại trong đầu.
"Ơ, láo thật, dám ra lệnh cho ta à?" Giọng nói kì là tuy chỉ thoáng qua trong đầu nhưng cứ như là nàng đang trực tiếp nghe thấy qua thính giác, âm điệu, cảm xúc vô cùng chân thực.
"Huhu, anh có cách nào cứu tôi không? Tôi sợ lắm!" Nàng ta van xin.
Dù là gì đi nữa, nghe cái giọng điệu đấy rõ ràng là một tên biến thái, háo sắc nhưng bản năng mách bảo nàng phải dựa hơi tên này để bảo toàn tính mạng.
"Không cứu em thì ta xuất hiện để nhìn em chết à? Ta chỉ mới tới thế giới này thôi, nghe bảo có thể điều khiển được cơ thể của em. Để ta nghịch xíu. Hì hì."
Dứt lời, không gian trở về bình thường. Con quái vật vẫn tiếp đà lao tới cắn nhưng Diệu Hương vội dùng chân đạp thẳng vào hàm nó để đẩy người lùi về phía sau.
Hai bàn tay nàng với được chân ghế, vội bật người đứng lên vô cùng điêu luyện, sẵn tay phang thẳng cái ghế vô con quái vật. Không quá bất ngờ thứ tan tành thành từng mảnh chỉ là cái ghế.
Sau đó Hương thực hiện hàng loạt thao tác vô cùng chuyên nghiệp, thân thủ bất phàm chạy như bay trên dãy bàn ghế và tấn công con quái vật bằng vô số dụng cụ học tập xung quanh. Gương mặt khả ái của nàng lộ trông có vẻ vô cùng hớn hở trong việc trêu đùa con nguyền quái ghê rợn.
Điều này không chỉ khiến cho đám bạn học trong lớp há hốc mồm kinh ngạc mà ngay cả con quái vô tri cũng phải nhận ra sự chênh lệch đẳng cấp.
Tuy thể chất của Diệu Hương gần như không thay đổi so với người bình thường, nhưng kĩ năng đã đạt tới trình độ siêu phàm. Còn về lí do thì vô cùng đơn giản, cơ thể Diệu Hương bây giờ không phải do bản thân nàng làm chủ.
Con quái vật tuy không bị thương gì, nhưng nó cũng đã thấm mệt, cái bụng sôi sùng sục thét gào cơn đói, nó mặc kệ Diệu Hương rồi hướng sự chú ý về phía đám học sinh phía cuối lớp.
Diệu Hương tuy kiêu ngạo là thế, nhưng vẫn không phải là loại vô tình, liền khẩn thiết van xin:
"Ngươi không phải là chỉ cứu mỗi ta chứ? Mau lên, cứu bọn họ đi!"
"Ờ, ừm, nhưng nàng đáp ứng với ta một điều kiện."
"Gì cũng được, mau lên!"
Diệu Hương đưa bàn tay lên miệng cắn mạnh một cái, rồi rưới dòng máu đỏ lên cây thước sắt đang cầm ở bên tay còn lại. Nàng chạy lướt trên dãy bàn lao nhanh tới trông rất ngầu, bỗng trượt chân té nên hét lên:
-Á!
Cơ hội hiếm có, con quái vật vội vàng quay lại há rộng miệng đớp trọn lấy con ả bánh bèo nãy giờ đã bán hành cho nó.
Diệu Hương cứ thế chui tọt vào bên trong bụng nguyền quái. Đám học sinh kinh sợ hét lớn trong vô vọng.
Bên trong bụng con quái vật, kẻ bí ẩn hỏi lại lần nữa: "Nàng chắc chắn nhé?"
"Aaaaa, tên vô dụng nhà ngươi, rõ là không nên tin người mà! Huhu ta chết rồi, bắt đền ngươi đấy."
Xọc.
Cây thước sắt đâm xuyên đầu con quái vật khiến nó tan chảy rồi bốc hơi vào trong không khí. Đám học sinh lúc này trố mắt nhìn nữ thần đứng hiên ngang. Có đứa ban nãy hoảng sợ quá đã ngất xỉu, có đứa quỳ xuống khóc lóc, có đứa vẫn đứng thất thần không dám tin những gì vừa xảy ra, còn có đứa... tè cả ra quần.
Diệu Hương ung dung cúi người xuống nhặt lấy hồn thạch của con quái vật, cứng như một cục đá vừa vặn trong lòng bàn tay, nhưng khi bỏ vào miệng nhai thì lại mềm như kẹo dẻo vậy.
"Này, ngươi vừa cho ta ăn thứ gì thế, kinh tởm quá đi!" Nội tâm Diệu Hương la hét.
Tuy nàng bị chiếm quyền điều khiển cơ thể, nhưng các ngũ giác nàng vẫn cảm nhận được từ việc nhìn, nếm, ngửi cho đến sự mệt mỏi của từng bó cơ, thớ thịt.
"Không sao đâu, chỉ là hồn thạch thôi, bổ lắm! Giờ thì chúng ta tới công chuyện chính của ngày hôm nay nào!" Kẻ thần bí trả lời nàng bằng suy nghĩ.
Hắn bắt đầu thực hiện giao kèo ban nãy, không chần chừ điều khiển cơ thể nàng chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Trên đường lướt qua mặt vài giáo viên, học sinh khác, trên người họ có mang theo những dụng cụ trừ tà, có vẻ là hồn sư, nhưng mà hắn chẳng quan tâm, trong lúc này, thứ hắn khao khát duy nhất chính là trải nghiệm cảm giác sung sướng kì lạ kia.
Trong phòng vệ sinh hắn nhanh chóng cởi toang bộ đồng phục của nàng,
"Này này, tên biến thái, làm gì đấy hả, xong việc rồi, trả lại thể xác cho ta đi!" Lúc đầu thì nàng vẫn giữ thói kiêu ngạo.
Nhưng hắn đương nhiên không ngừng lại hành động đáng ghê tởm đó "Làm người, phải giữ chữ tín chứ. Chẳng phải ngươi bảo sẽ cho ta làm bất cứ thứ gì sao?"
"Nhưng mà... có thể đừng làm thế này không?" Hương cố nài nỉ van xin khi những ngón tay đã đưa xuống chỗ nhạy cảm.
Kế tiếp, không kể cũng đủ biết, hắn ta đã làm điều gì...
Hắn còn độc ác tới nỗi, chỉ trao trả quyền kiểm soát của mỗi cái miệng để có thể nghe tiếng rên rỉ thống khoái của nàng.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa đi kèm với lời của một nữ giáo viên:
-Em có sao không Diệu Hương? Này!
-Cô ơi cứuuuu... Cút!
Nữ giáo viên nghe vậy, trong lòng biết có điềm chẳng lành, liền rời đi để kêu người tới giải cứu.
Lúc này, tên biến thái kia mới chịu dừng lại và trả lại sự tự do cho Diệu Hương.
Nàng thở dốc lấy hơi rồi vội vàng dội rửa những vết nhơ.
Lúc giáo viên dẫn người tới thì không còn thấy nữ sinh đó đâu nữa.
.
Diệu Hương chen chúc theo dòng người đang di tản để rời khỏi hiện trường.
Nhớ lại bản thân đã hét thất thanh trong nhà vệ sinh, nàng ấy vô cùng xấu hổ: "Cái sự việc ban nãy, khéo cả trường biết mất rồi. Huhu."
Có vài bạn học nhận ra nàng, vịn vai hỏi thăm:
-Hương, cậu có sao không?
Diệu Hương không hề dừng lại mà chỉ trả lời qua loa:
-Không sao cả!
Nàng vừa chạy vừa cúi gầm mặt xuống, lẩm bẩm trong miệng:
-Bắt đền ngươi, bắt đền ngươi tên chết bầm.
"Hì hì, tui sẽ chịu trách nhiệm với cậu mà." Từ lúc trao trả quyền điều khiển cơ thể, hắn ta cố gắng dỗ dành cô nàng kiêu ngạo này, có vẻ nó còn khó hơn việc giết nguyền hồn.
Nàng tức giận buộc miệng hét lớn:
-Câm mồm.
Người đi đường tò mò ngó theo dáng vẻ kì cục của nàng, bộ quần áo ướt nhẹp, hơi rách rưới, lại còn vương máu, tuy nhiên vết thương ở tay ban nãy do "tự cắn" đã bình phục một cách thần kì.
"Là do ăn hồn thạch đấy!" Hắn trả lời ngay khi nàng chỉ vừa lóe lên một tia thắc mắc.
-Ai thèm hỏi ngươi chứ!
"Xin lủi, xin lủi mà! Tha lủi cho anh đi!"
-Không đời nào!!! Cút đi! Biến khỏi cơ thể tao!