webnovel

Chương 10

Anh ổn chứ?'

"Không sao." Tôi khoát tay với Parm, ra hiệu mình không có việc gì. Dù lời hỏi han nghe có vẻ như đang quan tâm lo lắng, nhưng biểu cảm trên mặt cậu ta chẳng khác gì vị anh trai đang ngồi cười bên cạnh.

Hừm... Cả hai chỉ giỏi đem tôi ra làm trò đùa.

"Cha mẹ đi đâu rồi?" Tôi nhanh chóng đổi chủ đề, trước khi tiếp tục bị chọc ghẹo lần nữa.

'Bọn họ tiễn bác Will về rồi sẽ ra ngoài.'

"Đừng cười nữa." Mỗi lần nói như vậy, tôi thậm chí còn bị cười dữ tợn hơn. Xem đi... Vẫn còn cười được... Mãi vẫn chưa chịu ngừng luôn.

"Cười được là tốt." Người nào đó đang ngồi im lặng từ đầu đến giờ bất thình lình lên tiếng. Anh vỗ vai cậu em trai mình, tỏ ý về phe đối phương, khiến tôi chỉ có thể tức tối lườm mấy cái. Người nọ là nguyên nhân tôi bị cả nhà nhìn chằm chằm bằng ánh mắt kỳ quái. Ấy vậy mà, anh vẫn còn mặt mũi cười cợt thế đấy. Hay thật đấy...

Vấn đề là, sau khi chứng kiến P'Phu và tôi trong tư thế nhạy cảm kia, ánh mắt những người xung quanh đồng loạt thay đổi. Họ nghiễm nhiên đem tôi trở thành đứa con dâu được đã đón vào cửa. Đây có thể xem là chuyện tốt, trừ việc suốt ngày đi tới đâu cũng bị nhìn chằm chằm không rời mắt. May mắn thay, mọi người đều có việc phải làm nên đã rút đi ngay sau đó, bằng không tôi nhất định sẽ bị xoi mói thêm một hồi nữa. Trừ tên nhóc mặt đơ vẫn cắn mãi không buông, cười không biết mệt là gì.

Tôi đã cố tìm cơ hội để hỏi P'Phu về bức chân dung trong căn phòng bị khóa, nhưng mãi vẫn chưa tìm được thời điểm chỉ có hai người. Ban đầu, bản thân vốn nghĩ sẽ không có vấn đề vì khi đề cập chuyện này trước mặt Parm, nhưng sau khi suy đoán về lý do cho việc khoá căn phòng lại, chính mình liền thay đổi ý định. Vả lại, sau khi cả hai bị mọi người bắt gặp, P'Phu nhanh chóng mang tôi rời khỏi căn phòng như thể anh không hy vọng sẽ có thêm kẻ khác bước vào. Chính hành động này khiến tôi băn khoăn rất lâu.

Có lẽ, nó thật sự liên quan tới bức tranh kia... Bức chân dung vẽ mẹ ruột của anh và Parm.

"Bên bác Will thế nào rồi?" Những khi Parm không giở thói cứng đầu và coi mình là trung tâm, P'Phu sẽ nói chuyện hết sức nhẹ nhàng. Chính tôi cũng không giấu được nụ cười khi nhìn thấy được sự tiến bộ của cậu ta qua từng ngày.

"Bác Will rất dễ mến."

"Tốt lắm."

Sau buổi đầu có tôi tham gia tư vấn cùng, những lần gặp gỡ với bác Will sau đó, Parm không còn cần người ở cùng nữa. Tôi đoán bác Will đã thành công chiếm được lòng tin của tên nhóc ấy ở một mức độ nào đấy. Bởi vì sau khi rời phòng tư vấn, đối phương không hề tỏ ra buồn bã hay thất vọng. Parm nói rằng, bác Will thích kể về những chiến tích lẫy lừng thời còn đi học của ông cùng cha Austin. Đồng thời, ông cũng không ngại lắng nghe mấy câu chuyện xưa. Nghe vậy, tôi cảm thấy vui sướng nói không nên lời, và xem chừng lần điều trị này vô cùng có ích cho Parm.

"Đúng rồi Parm... P'Phu nói rằng hôm nay anh ấy sẽ nấu ăn cho tụi mình đó." Canh ngay lúc P'Phu cúi đầu xem điện thoại, tôi chọt Parm và nói nhỏ với đối phương. Vừa nghe thấy thế, người nào đó vừa được nhắc tên lập tức ngẩng đầu, nhíu mày. Nhưng truớc khi anh kịp lên tiếng chối bỏ, cậu bạn tốt của tôi đã hiểu ý, ngay lập tức quay đầu nhìn anh trai mình bằng đôi mắt sáng lòe lòe.

'Thật sao?'

"Thật đó. Muốn ăn cái gì thì mau nói với anh ấy nha." Chính mình vội vàng nói thêm, mặc kệ người nào đó đang lườm muốn rách mắt, chỉ muốn nhào tới bóp chết tôi.

'Em sẽ ăn bất cứ thứ gì P nấu.' Parm giơ tay, hào hứng ra dấu với P'Phu. Phần mình, tôi không cách nào nhịn cười khi bắt gặp cảnh tượng này. Vị anh trai nào đó dù có cứng rắn đến đâu cũng chẳng thể không mềm lòng đi? Cuối cùng, P'Phu chỉ có thể dịu dàng xoa đầu Parm, rồi đứng lên khỏi ghế. Lúc bước ngang qua chỗ tôi, anh còn không quên làm hành động tương tự nhưng khiến mái tóc tôi rối nùi.

"Đợi ở đây."

Cuối cùng, tôi lại được ăn đồ P'Phu nấu rồi...

Chát!

"Sao lại đánh tôi?" Tôi xoa xoa cánh tay vừa bị đánh, rồi ngước nhìn thủ phạm. Nhưng Parm không nói gì, trừ việc chỉ tay vào gương mặt tôi thay cho câu trả lời. Bản thân vội vàng quay đầu nhìn lại hình ảnh phản chiếu trong tấm gương treo trên tường.

Chết tiệt... Chính mình lại để lộ ra cái vẻ mặt gian manh kia rồi.

"Thứ lỗi, thứ lỗi." Tôi giơ tay, chà xát gương mặt của mình, cố làm cho nó trở lại như bình thường. Nhưng vừa quay sang nhìn Parm, bản thân liền khựng lại, vì phát hiện tên nhóc đang nhìn mình như thể lại muốn phá ra cười, "Gì đó?"

'P kể anh rất thường làm cái mặt đó.'

"P'Phu kể chuyện về tôi hả?" Tôi ngây ngốc một hồi, vô cùng bất ngờ vì điều đối phương vừa nói. Mà đoán chừng, hai người không chỉ nói mỗi chuyện này thôi đâu.

'Bất cứ khi nào nhận ra mình vừa làm biểu cảm đó, anh sẽ vỗ vỗ mặt mình để nó trở về bình thường.'

"Anh ấy còn kể gì với cậu đấy?"

'Nhiều lắm.'

Họ lấy đâu thời gian riêng để tâm tình với nhau nhỉ? Bình thường, tôi luôn ở cùng cả hai cơ mà. Trừ khi...

'Anh luôn là người ngủ đầu tiên. Bởi vậy, chúng tôi mới như thế.'

"Thì tôi buồn ngủ mà." Nói cách khác, gần như mỗi ngày, tôi luôn là người đầu tiên chìm vào giấc ngủ. Hiện tại, P'Phu và tôi vẫn ngủ trong phòng của Parm. Thế đấy, bản thân lại quên mất chuyện hai anh em họ chỉ cần chờ cho mình ngủ say là có thể thoải mái tám chuyện sau lưng tôi... "Hôm nay, tôi sẽ không ngủ nữa."

'Cứ đợi xem đã.'

Chủ đề dang dở không thể tiếp tục, bởi lẽ, vị đầu bếp nào đó đã quay lại cùng với hai đĩa cơm. Parm và tôi hứng khởi nhìn nhau, tò mò muốn biết món ăn được dọn lên là thứ gì. Và khi mắt nhìn thấy rõ ràng...

"Omelette?"

Hỏi sao anh ấy làm nhanh đến vậy?

"Ừm." P'Phu mỉm cười đáp lại. Người nọ trông có vẻ thoả mãn khi bắt gặp bộ mặt thất vọng của tôi. Nhưng khi quay sang nhìn thái độ của cậu trai bên cạnh, hàng mày trên mặt liền giãn ra.

'Cám ơn.' Parm mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy dù chỉ là một dĩa thức ăn đơn giản, không có gì đăc biệt. Cậu ta cứ nhìn nó mãi, lại không nỡ chạm vào. Mãi đến khi P'Phu mỉm cười, vỗ vai nhắc nhở, đối phương mới hoàn hồn.

"Ăn đi."

Tôi nhìn cậu bạn của mình cúi đầu, vui vẻ thưởng thức món cơm omelette, trong lòng dấy lên cảm xúc khó tả. Gọi đó là hạnh phúc cũng được, nhưng thật ra không hoàn toàn đúng. Bởi lẽ, tôi chưa từng thấy cậu ta cười tươi như vậy bao giờ. Và P'Phu hẳn cũng nhận thấy điều này nên anh cứ nhìn chằm chằm em trai mình không chớp mắt. Trên gương mặt lạnh lùng lộ ra một tia đau lòng, rồi người nọ vươn tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của Parm.

"Ăn chậm thôi. Sau này P sẽ làm cho ăn nữa."

Nhìn khoảnh khắc đẹp đẽ hiếm thấy của hai anh em, chính mình lặng lẽ lùi lại, ngồi bó gối, chỉ sợ làm phiền đến họ, và đánh nát bầu không khí ấm áp trước mắt. Đồng thời, tôi nhịn không được tưởng tượng đến khoảng thời gian tên nhóc kia cô đơn một mình.

Người nào đó đang cúi đầu cặm cụi ăn, bất thình lình ngẩng lên khiến tôi bối rối. Cậu ta hết dò xét tôi rồi quay đầu sang nhìn thẳng vào mắt P'Phu, như thể đang trao đổi điều gì đó. Sau đó, cả hai cùng quay về phía tôi.

'Anh làm gì bên đấy thế?'

"Ngồi gần lại đây này."

"Có chuyện gì hả?" Tôi dịch người ngồi xuống bên cạnh hai người họ. Ban đầu, P'Phu không nói gì, nhưng bất thình lình chồm tới khoá cổ khiến tôi mất thăng bằng, ngã sấp mặt xuống sô pha, trong khi đầu bị kẹp giữa hai tay người nào đó.

"Ai bảo ngồi cách xa vậy hả?" Nói rồi, người đàn ông hung dữ lại vò đầu tôi, thậm chí còn ngầm đồng ý cho cậu em trai bắt chước hành vi của mình.

"Parm! Sao cậu dám?" Tôi trừng mắt nhìn tên nhóc đang lắc lắc đầu như thể vô tội không biết gì. Ngay sau đó, mặt bị người đàn ông đang kẹp cổ tôi nhéo một cái, rồi buộc phải đối diện với anh.

"Con Thỏ này, bị như vậy rồi mà vẫn mạnh miệng ghê ha."

Miệng há ra, đang chuẩn bị tranh luận một hồi. Nhưng say khi bắt gặp nụ cười nhàn nhạt của P'Phu và Parm, tôi quyết định cho qua hết.

Nghĩ đi nghĩ lại thì... Hành động của bọn họ có ý nghĩa gì nhỉ?

'Chỗ anh ở đây này.' Parm chỉ vào chỗ trống ở giữa mình và P'Phu, rồi mỉm cười hết sức chân tình.

"Xin mời." Tiếng thì thầm nho nhỏ của người bên cạnh chợt vang lên bên tai. Cánh tay vốn đang kẹp cổ tôi chẳng biết từ lúc nào đã nới lỏng. Đến khi ý thức được chuyện đang xảy ra, người nào đó đã quàng tay qua vai ôm lấy tôi, rồi kéo vào trong lồng ngực ấm áp của anh.

"P'Phu..."

Niềm hạnh phúc lấp đầy con tim khiến tôi càng thêm siết chặt vòng tay đang ôm eo người bên cạnh, đồng thời giấu đi gương mặt của mình không muốn để ai khác nhìn thấy. Những câu vừa này tuy chỉ là lời suông ngoài miệng, nhưng chỉ cần nhìn thái độ của cả hai, tôi có thể nhận ra ý nghĩa không tầm thường ẩn giấu bên trong.

Nếu hai năm trước, P'Phu nói ra những lời như vậy, dĩ nhiên tôi sẽ rất hạnh phúc. Cho nên, ngay giờ phút này, cảm xúc thậm chí còn chẳng thể diễn tả thành lời. Bởi vì, hiện tại đâu chỉ đơn giản là hạnh phúc không thôi, mà còn có thoả mãn, tin tưởng và ấm áp. Và hết thảy những gánh nặng nơi cõi lòng, tựa chừng đã bị nhấc đem đi.

"Xin hãy chăm sóc em nha."

Không chỉ mỗi P'Phu... Mà cả gia đình anh đều đã xem tôi là phần của họ.

"Umh." Người nọ lại xoa đầu thêm lần nữa, mới để tôi ngồi lại đàng hoàng trên ghế, rồi cầm đĩa cơm omelette đưa qua. Lần này, chính mình không phàn nàn lời nào, ngoan ngoãn nhận lấy và nhanh chóng múc một muỗng cho vào miệng. Hai anh em họ nhìn tôi, trông như lại muốn cười thêm trận nữa.

Gì chứ...? Người ta đang nghiêm chỉnh như vậy, mà vẫn muốn cười là ý gì...

"Ăn đi." P'Phu ra lệnh rồi cầm lấy điện thoại của mình. Khỏi phải đoán, dám chắc anh ấy lại muốn trốn đi xử lý công việc như mọi khi. Sau cái laptop, tôi hẳn phải tịch thu luôn cái điện thoại của anh mới được.

Tôi đánh mắt sang Parm, rồi cả hai cùng gật đầu. Sau đó, chúng tôi nhanh chóng kết thúc dĩa cơm của mình. Canh đúng lúc P'Phu vừa đọc mail xong, tôi liền ra hiệu cho Parm nhanh chóng cướp lấy chiếc điện thoại trong tay anh trai mình.

"Không được làm việc vào ngày nghỉ." Tôi kéo tay áo P'Phu khi bắt gặt anh đang nhíu mày với Parm. Nghe vậy, người đàn ông sắp sửa bốc hỏa chỉ có thể thở dài một cái, hoàn toàn đầu hàng, ngả người dựa lưng vào sô pha.

"Vậy giờ làm gì?"

Phải ha... Không có hứng thú chơi game cho lắm.

'Anh cũng biết chơi ghi ta hả?' Câu hỏi của Parm như thể khai sáng cho tôi. Cầm lấy chiếc đàn mang theo xuống nhà, bản thân quay sang trả lời đối phương.

"Tôi từng kể với cậu còn gì. Anh đây giỏi lắm đó, biết không hở?"

Parm đảo mắt một vòng, vờ như không thèm quan tâm tôi. Nhưng sau khi những giai điệu đầu tiên vang lên, cậu ta liền tò mò quay đầu.

'Hồi còn bé, tôi từng thấy P chơi vài lần.'

"Tôi chơi giỏi hơn P'Phu nhiều đó." Tôi lại không biết xấu hổ khoe khoang. Hiển nhiên, ngay sau đó, bản thân liền nhận lại ánh mắt khinh bỉ của vị nào đó luôn thần tượng anh trai mình.

'Khoe mẽ.'

"Cậu sẽ sớm biết thôi." Nói xong, tôi tính toán trong đầu, chuyển sang một bài khác có giai điệu vui vẻ, thích hợp để thư giãn, giải tỏa cảm xúc.

'Anh hát đi.' Cậu trai đang nhịp nhịp đầu theo giai điệu bất thình lình đề nghị. Thấy tôi không thèm đáp lại, đối phương liền lắc lắc chân anh trai mình, kêu gọi giúp đỡ. Hiển nhiên, người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân lập tức làm theo yêu cầu của em trai mình, quay sang nhìn tôi.

Ồ hô... Không ngờ đấy.

"Nếu muốn nghe tôi hát, phải có phần thưởng nha."

'Anh muốn cái gì?'

"Muốn anh trai cậu." Tôi cười hì hì, thẳng thắn nói ra yêu cầu của mình, khiến đối phương cau mặt. Về phần P'Phu, trừ khoé một nhếch cao để lộ nét cười nhàn nhạt, anh không có phản ứng gì khác.

'Thế này được không?' Parm thả lỏng cơ mặt rồi mỉm cười. Cậu ta hết nhìn tôi rồi liếc sang P'Phu, cứ như vậy mấy lần, cuối cùng mới gật đồng ý, 'Hát đi, rồi tôi sẽ hoàn thành ước muốn của anh.'

"Phải vậy chứ." Tôi cụng nắm đấm với Parm, xác nhận giao kèo của hai đứa. Đang khi suy nghĩ chọn bài hát, người đàn ông vốn ngồi im quan sát mọi việc, bất ngờ nhích tới, xem hai má tôi như cao su mà kéo.

"Em đã hỏi ý kiến tôi chưa hả?"

"Ui da! Đau!" Tôi đặt cây ghi ta xuống bên cạnh, tìm cách gỡ tay P'Phu xuống khỏi mặt mình. Nhưng không chỉ thất bại trong việc thoát thân, cuối cùng, chính mình còn phải nghiêng người theo vì hai bên má càng lúc càng đau hơn.

Anh ấy có biết muốn nựng má người ta thì phải làm nhẹ nhàng một chút chứ... Ấy vậy mà người này thậm chí còn dùng hết sức để kéo như muốn cho nó giãn luôn ấy. Xem chịu nổi không chứ?

"Không thích hả?" Anh nói, sau đó xoắn thêm một vòng nữa rồi mới buông ra, "Nhìn cái gì?"

Còn mặt mũi để hỏi sao...

Tôi giơ tay, xoa xoa hai bên gò má một hồi, không quên quay sang nghiến răng nghiến lợi với tên nhóc từ đầu đến cuối ngồi im xem trò vui. Cả hai tuy đã thoả thuận với nhau, nhưng dám cá mục đích thật sự của tên nhóc mặt đơ kia, vốn là gài bẫy để tôi bị anh trai cậu ta trêu chọc.

"Thù này tôi ghim..."

"Ghim gì hả?"

Không để cho người nào đó có cơ hội nhéo má mình lần nữa, tôi vội vàng cầm lấy ghi ta, dùng nó để che chắn phía trước. P'Phu ném sang một cái cười khẩy khinh bỉ, rồi khoanh tay, dựa người vào sô pha như hồi đầu.

Nhất định không ngồi yên nữa. Tôi sẽ...

"Vẫn không bỏ được cái mặt gian tà kia à."

"Xin lỗi nhé." Tôi hậm hực đáp lại, sau đó giơ tay vuốt lại gương mặt mình. Cũng chẳng rõ vì sao biểu cảm gương mặt chính mình lại rõ ràng như vậy, khiến đối phương rất nhanh đã bắt quả tang.

Sau khi ổn định nhịp thở và giải tỏa hết bức bối, tôi lại bắt đầu chơi đàn, chậm rãi cất cao tiếng hát...

🎶 Dù không rõ ràng, nhưng tất cả đều có ý nghĩa.

Dù gặp gỡ mỗi ngày, nhưng tôi chưa từng đủ dũng khí.

Tôi biết phải làm gì đây?

Ngoài ngắm nhìn em hằng đêm

Ánh mắt em ẩn giấu điều gì đó

Để tôi biết những ngày qua, em cũng cảm nhận được những điều ấy...

Tôi lén liếc nhìn P'Phu, rồi nhăn mặt khi nhận ra chính mình vừa gảy sai hợp âm. Thấy thế, người nọ lại mỉm cười.

Sao lại cười, tôi hoàn toàn không hiểu được... Bởi tôi không chủ đích chơi bài này vì anh. Trong đầu vốn nghĩ chọn một giai điệu thích hợp với Parm mà thôi.

🎶 Phải hay không, em đang trăn trở?

Tôi không muốn phỏng đoán điều gì, chúng ta cứ giữ nó cho riêng mình vậy.

Phải hay không?

Em có cảm nhận được không? Rằng tôi chỉ yêu duy nhất em

Em có cảm nhận được không...

Chẳng hiểu sao, càng hát, mặt tôi càng nóng lên, đến cuối cùng bản thân chỉ có thể cúi đầu nhìn đàn. Giá mà, chính mình có thể dừng lại và đổi sang bài khác, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Hiện tại, mặt tôi đã chẳng còn dày như trước để đối diện với người nào đó. Chỉ cần là việc liên quan đến đối phương, chuyện nhỏ cũng thành cam go. Nếu là lúc trước, dù thế nào đi nữa, tôi đều có thể kết thúc một cách hoàn mỹ. Nhưng còn bây giờ, một khi bài hát kết thúc, anh ấy sẽ chú ý thấy sự bất thường của tôi. Tôi dám chắc chắn đó!

🎶 Tôi biết phải làm gì đây?

Ngoài ngắm nhìn em hằng đêm

Ánh mắt em ẩn giấu điều gì đó

Để tôi biết những ngày qua, em cũng cảm nhận được những điều ấy...

"Phải vậy không?" Kẻ "thích bắt nạt" cúi thấp đầu, nhìn xuống nhưng chẳng nói lời nào. Nụ cười của anh khiến tôi bất giác phát run, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Miệng mở to nhưng lại nghẹn ngào chẳng thốt được lời nào. Cả cơ thể như mất đi phản ứng. Trong khi đó, tên nhóc bên cạnh lại chỉ vào miệng tôi, ra hiệu tiếp tục hát. Cho nên, một kẻ yếu thế như tôi... Ngoại trừ nghe lệnh thì nói được gì bây giờ?

🎶 Phải hay không, em đang trăn trở?

Tôi không muốn phỏng đoán điều gì, chúng ta cứ giữ nó cho riêng mình vậy.

Phải hay không?

Em có cảm nhận được không? Rằng tôi chỉ yêu duy nhất em

Em có cảm nhận được không?

(Rue Plao/รึเปล่า - Armchair)

Kết thúc bài hát, tôi gần như muốn nhảy mừng. Sau khi lấy lại bình tĩnh, chính mình nhanh chóng ngước đầu, nhìn xem phản ứng của hai vị khán giả. Ấy thế mà, tên nhóc yêu cầu tôi hát... Hiện tại đã ngủ quên ngay trên sô pha. Trong khi đó, người đàn ông thường hay trêu trọc, lúc này đang nhìn tôi bằng ánh mắt sáng lấp lánh.

"Ừm..."

"Lúc chọn bài hát, nó có hàm nghĩa gì không?"

Tôi nghi hoặc nhướn mày nhìn P'Phu. Dù người nọ đã hết sức tốt bụng giúp thay đổi chủ đề, nhưng khi bị hỏi như vậy, bản thân vẫn khá bối rối.

"Hẳn là thế. Bằng không, phần biên lời sẽ chẳng viết như vậy." Thời điểm đối phương nhận ra được hàm nghĩa strong câu trả lời của tôi, bản thân cũng ngồi thẳng lại và tiếp tục, "Dù là giai điệu hay lời hát, cái nào cũng có ý nghĩa của nó cả... Anh từng nghe liệu pháp chữa bệnh bằng âm nhạc chưa P?"

"Dùng giúp đỡ các bệnh nhân?"

"Ừm... Nó khá hữu ích, nhất là về phương diện tâm lý." Tôi đã và đang nghiên cứu liệu pháp này được một thời gian, thậm chí còn tham gia vài lớp học để biết sâu hơn về nó. Dù cho, bản thân không giỏi như những người có chuyên môn nhưng với kiến thức cơ bản tiếp thu được cũng đủ đem ra ứng dụng, "Trạng thái tâm lý mọi người không giống nhau. Âm nhạc có thể giúp cậu ấy cảm thấy thoải mái hơn, nếu chọn được những bài nhạc thích hợp... Không chỉ là phần lời, mà còn cả giai điệu nữa."

"Cho nên, em mới bảo tôi tìm một cây ghi ta, chính vì..."

"Đúng vậy." Tôi thừa nhận khi thấy P'Phu quay đầu nhìn cậu me trai đang say giấc, "Em nghĩ thứ này sẽ có ích với Parm."

"Suốt khoảng thời gian không gặp mặt, em học thủ ngữ và thứ này sao?"

"Ừm... Vì Parm. Cũng là vì P đó."

Bởi vì, chính mình đã hứa sẽ giúp. Mặc kệ P'Phu có thật sự đặt hy vọng nơi tôi hay không, bản thân vẫn muốn làm gì đó. Căn bệnh tâm lý không thể chỉ dựa vào thuốc để chữa khỏi, mà còn phụ thuộc vào những yếu tố khác. Đây là kết luận tôi rút ra được sau khi nghiêm túc nghiên cứu về lĩnh vực này.

"Em biết cả P và gia đình đều đã biết về vấn đề này. Ý là phương pháp điều trị phù hợp... Nhưng nó vẫn chưa có kết quả, đúng không?" Khác biệt tính cách, lối sống và nhiều thứ khác nữa khiến Parm từ chối mở lòng, ngay cả với gia đình mình. Hay thậm chí, dù có tìm về một chuyên gia trong lĩnh vực này cũng vô ích. Đến cả một người mới đến như tôi cũng nhìn ra được phương pháp này không hiệu quả. "Mỗi người bệnh đều có những dấu hiệu khác nhau. Và trạng thái tâm lý từng người cũng không giống. Chính vì điều này, chúng ta cần đến sự giúp đỡ của bác sĩ. Nhưng việc đó không đồng nghĩa bản thân chẳng làm được gì. Do đó, em sẽ cố gắng giúp đỡ theo cách riêng của mình."

"Ừm..."

"Em chọn bài hát này vì cảm thấy giai điệu của nó thích hợp với Parm, có thể khiến cậu ấy mỉm cười. nhìn xem, tên nhóc này thoải mái đến nỗi ngủ quên luôn..." Tôi liếc cậu trai đang say giấc nồng một cái, rồi nói tiếp, "Hôm nay xem như cũng thành công đi."

Nghe vậy, P'Phu cười khẽ, rồi vươn tay xoa đầu em trai mình mấy cái, sau đó quay sang nhìn tôi.

"Lúc em chơi nhạc, Parm trông rất vui vẻ." Người đối diện nhẹ giọng nói, không hề có ý tứ vui đùa, "Tôi hiểu được và cũng cảm thấy điều này thật sự giúp ích... Em đã đúng khi nói rằng cả giai điệu và lời hát đều có ý nghĩa của riêng chúng."

"Thấy chưa..."

"Giai điệu khiến Parm thoải mái..." Những ngón tay thanh mảnh của người đàn ông đang nói, chậm rãi chạm tới đầu ngón tay tôi. Rồi, anh lại để lộ ra nụ cười quen thuộc đã hút hồn tôi hằng nghìn lần, "Còn lời hát thì làm tôi mỉm cười..."

"..."

"Mỗi một "hành động" đều vô cùng ý nghĩa."

Bản thân chưa từng nghĩ rằng những nỗ lực của chúng tôi là lãng phí, hay sâu trong thâm tâm cảm thấy như thế nào? Là nỗi buồn? Khổ sở muốn khóc? Biết bao nỗi đau mà chúng tôi phải chịu đựng? Tôi cũng không đòi hỏi tất cả cố gắng sẽ có kết quả, hoặc hạnh phúc sẽ mỉm cười ra sao? Trước đây, chính mình vốn chẳng để tâm... ít nhất là trong hai năm qua. Mãi đến tận thời khắc này, nhìn thấy những nỗ lực của bản thân không hề lãng phí, tôi cuối cùng mới cảm nhận được niềm vui thật sự...

Khi cố gắng làm việc gì đó vì người khác, và khiến tất cả cùng cảm thấy hạnh phúc, chỉ hai chữ 'hạnh phúc' thôi thì hoàn toàn không đủ.

"Em quả thật chỉ muốn nghe điều này thôi."

Đó là cảm giác trọn vẹn, thậm chí còn tuyệt diệu hơn hạnh phúc đơn thuần, có thể lập tức xoá đi tất thảy mệt mỏi...

"Khát vọng nhỏ bé nhỉ." P'Phu nói, rồi đứng lên.

"Lời này là có gì chứ?"

"Thì, chẳng phải em muốn nghe sao?" Nói đoạn, anh quay người rời đi, để tôi lại một mình.

Lại lỡ mất thời cơ nữa rồi!

Đang khi bản thân còn đang rối rắm với mớ suy nghĩ trong đầu, người đàn ông vừa ra ngoài đã quay trở lại với hai tấm chăn dày. Tôi ganh tỵ nhìn anh cẩn thận phủ một tấm lên cho cậu em trai yêu quý, rồi cũng giả vờ bị lạnh, tự ôm lấy mình.

"Làm cái mặt gì đấy hả?" P'Phu quay đầu, mày nhướn lên, nhìn nhìn tôi, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh.

"Trong lòng P tự biết rồi mà." Tôi nói, mắt liếc sang tấm chăn còn lại trên tay đối phương.

"Tôi không có cà rốt để dỗ thỏ đâu."

"Em không thèm cà rốt."

"Thật hả...? Vậy lấy tạm cái này đi."

Không chút chần chờ, anh lập tức ném thứ gì đó về phía tôi. Và theo phản xạ, chính mình dùng cả hai tay để đón lấy. Nhưng sau khi nhìn lại thứ mềm mại trong tay, tôi suýt chút ném trả nó cho đối phương...

"Cái đồ lông lá!" Con thỏ ngu ngốc mà tôi đã tặng P'Phu, chỉ chậm một chút thôi là bị ném đi không thương tiếc. Có điều, sau khi bắt gặp gương mặt hung dữ của người bên cạnh, bản thân đành ngậm ngùi thu tay lại và ôm con thỏ trong lòng.

Nếu thật sự quăng thứ này xuống sàn, tôi dám chắc mình sẽ lập tức bị bóp chết... Nhìn thái độ ấy xem.

"Tên nó là Tem."

"Sao lại là Tem...?"

P'Phu nhìn tôi như thể vừa trông thấy một tên ngốc. Anh giành lại Tem và ném cho tôi tấm chăn, hoàn toàn phớt lờ câu hỏi kia. Thậm chí, người nọ còn quay đầu đi nơi khác khi thấy tôi định mở miệng hỏi.

"Tôi không nói chuyện với đồ ngốc."

"Em không có ngốc." Ai mà biết tại sao anh ấy đặt tên cái thứ lông lá ấy là Tem chứ? Chỉ cái tên thôi đã khó hiểu rồi. Còn phải đoán xem anh ấy nghĩ gì trong đầu. Có vậy thôi, đối phương đã mắng tôi ngốc là thế nào?

"Ngu ngốc..."

"Em..."

"Chẳng phải trí nhớ em tốt lắm sao? Còn chưa xâu chuỗi được vấn đề hả?" Nói xong, anh dùng con thỏ bông đánh vào mặt tôi.

"Được rồi, em nhận mình là đồ ngốc. Vậy nên, P gợi ý chút đi mà."

Tôi vốn chẳng mấy khi dễ dàng thừa nhận bản thân là đồ ngốc. Ờ thì... Nếu là mấy không có quan hệ gì đến P'Phu.

"Không nói."

"Đừng có khơi ra rồi bỏ dở như vậy chứ." Tôi lắc lắc cánh tay của người bên cạnh, hy vọng nhận được câu trả lời. Nhưng, anh hoàn toàn phớt lờ tôi, thay vào đó quay đi và xoa đầu thỏ Tem.

"Nói nhiều ghê đấy. Ngồi yên đi, tôi muốn chợp mắt một chút."

Thế là, lúc đối phương vừa dứt câu, tôi chẳng dám nói thêm lời nào. Người đàn ông hung dữ nhanh chóng nằm xuống sô pha, đầu gối lên chân tôi. Chỉ một hành động táo bạo này đủ khiến trái tim chấn động. Tâm trí đình trệ, chẳng nghĩ ra được điều gì để nói. Người nào đó cứ thế vô tư ôm thỏ bông mà ngủ ngon lành, để mặc tôi ngồi như một pho tượng.

Sao anh ấy có thể chơi xấu vậy chứ?

"P là đồ xấu xa..." Tôi bung tấm chăn, dùng nó phủ cho anh, để giấc ngủ càng thêm thoải mái. Cúi đầu nhìn ngắm gương mặt tái nhợt thiếu ngủ của đối phương, chính mình lại thở dài, "Được rồi, không biết cũng được."

Dù thế nào đi nữa, hôm nay bản thân đã thu hoạch được rất nhiều thứ giá trị... Tôi mỉm cười, tranh thủ cơ hội vuốt ve mái đầu của người thương, việc mà chính mình trước đây chưa từng dám làm.

Đến hiện tại, bản thân nhận ra rằng không nhất thiết phải xác định rõ ràng mối quan hệ giữa chúng tôi là gì... Mỗi một hành động đều rõ như gương, đến mức chẳng cần nói ra. Dù thế nào đi nữa, trong lòng chỉ cần ghi nhớ đối phương quan trọng với mình ra sao.

Anh đã dạy tôi hiểu rằng, mỗi một hành động luôn giá trị hơn lời nói.

Vì thế, dù cho mối quan hệ giữa chúng tôi là gì... Chỉ cần có P'Phu ở ngay bên cạnh là đủ.

"Anh thật sự phải tham dự hoạt động đó."

"Nhưng anh đã hứa với em hôm nay sẽ mang lũ trẻ đi vòng vòng xung quanh cơ mà."

"Helena à..."

Hôm nay tôi lại khám phá thêm được một chuyện thú vị nữa... Tên thật của mẹ Helen là Helena. Lúc hỏi Parm về vấn đề này, cậu ấy mới giải thích rằng hai anh em họ đã quen gọi bà bằng tên rút gọn. Duy chỉ có cha Austin là vẫn dùng cái tên đầy đủ kia.

"Kao, nói giúp ta một chút nào."

Tôi vốn định đứng yên một chỗ và xem trò vui... Nhưng cuối cùng, chính mình lại bị kéo vào.

"Nếu đã vậy, mẹ cứ đi với cha cũng được ạ." Tôi quay sang mẹ Helen và mỉm cười. Cuối cùng, gương mặt cau có của bà mới dần giãn ra, "Không cần lo lắng về Parm đâu ạ. Con sẽ chăm sóc cậu ấy."

"Như vậy có ổn không, con trai của ta?"

"Chúng ta có thể đi dã ngoại vào một ngày khác mà. Hôm nay mẹ cứ đi với cha." Nghe tôi nói xong, đối phương vẫn vô cùng đắn đo, hết liếc mắt nhìn Parm rồi đến tôi. Mãi đến khi cha bước đến bên cạnh, vòng tay ôm lấy eo bà, người nọ mới đồng ý đi dự sự kiện cùng chồng mình.

"Vậy ta giao thằng bé cho con nhé." Mẹ Helen quay người, nắm tay tôi lần cuối rồi mới chịu rời khỏi phòng, không buồn đợi cha Austin. Trông thấy cảnh tượng này, vị phụ huynh còn lại chỉ biết thở dài, vỗ vai tôi mấy cái, rồi nhanh chóng đuổi theo vợ.

Nhìn cảnh đôi vợ chồng già yêu thương nhau, cảm giác thật đáng yêu...

"Kế hoạch bị hoãn lại mất rồi. Chúng ta sẽ làm gì đây?" Tôi quay đầu hỏi tên nhóc đang khoanh tay, đứng dựa người bên mép cửa cách đó không xa. Hiện tại, trong nhà chỉ còn hai chúng tôi. P'Phu đi làm. Đến dì Jane cũng đã ra ngoài với chú Adam. Cha mẹ cũng vừa mới rời nhà, để lại tôi và Parm không biết phải làm gì hay đi đâu.

Vốn dĩ, hôm nay, chúng tôi đã lên kế hoạch cho một chuyến dã ngoại cùng nhau. Mẹ Helen muốn nhân cơ hội này mang tôi dạo xung quanh thành phố, đồng thời nhân đó kéo Parm ra khỏi nhà. Chúng tôi đã tính toán đi chơi đến tận chiều tối, sau đó đợi P'Phu tan ca, rồi cả nhà sẽ cùng dùng bữa bên ngoài. Nhưng mọi thứ đều đổ song đổ bể vì cha Austin, người vốn nhận nhiệm vụ tài xế trong chuyến đi này, có việc đột xuất và cần mẹ Helen tham gia cùng. Ban đầu, ông ấy cũng muốn mang cả tôi và Parm đi theo. Nhưng tên nhóc kia nhất quyết không chịu và chính tôi cũng đồng ý kiến với đối phương. Bởi lẽ, bản thân không muốn gây rắc rối cho công việc của ông. Vì thế, cuối cùng, tình huống biến thành như hiện tại.

'Thật ra, tôi có việc cần anh giúp.'

"Sao hửm...?" Tôi bước tới bên cạnh Parm, kinh ngạc nhìn đối phương. Có thể nói, đây là lần đầu tiên cậu ta mở lời nhờ giúp đỡ.

'Tôi muốn vào căn phòng kia.'

"Parm..." Nghe xong yêu cầu của đối phương, tôi lập tức nhíu mày. Không cần hỏi thêm, bản thân cũng hiểu ngay người nọ đang đề cập đến căn phòng nào. Nhưng vấn đề là...

'Tôi biết có thứ gì trong đó.'

Đã qua vài ngày kể từ hôm tôi và P'Phu đi vào căn phòng treo những bức vẽ và đặt cây piano kia. Sau hôm ấy, không ai nhắc đến nó nữa. Tôi từng nhân lúc chỉ có hai người, bí mật hỏi P'Phu về nơi đó... Lý do cho việc khoá căn phòng lại là vì bức tranh vẽ mẹ ruột của anh treo bên trong. Hôm đó, anh vội vàng kéo tôi rời khỏi phòng cũng vì không muốn mọi người trông thấy nó.

"Chúng ta đợi P'Phu trở về trước, được không?" Tôi lo lắng hỏi. Thành thật mà nói, bản thân chắc chắn không thể một mình xử lý bất trắc nếu tình trạng bệnh của Parm chuyển xấu. P'Phu từng nói, mọi vết tích của mẹ ruột anh còn sót lại trong căn nhà này đều phải giấu kín, bởi lẽ anh không hy vọng Parm sẽ nhìn thấy chúng. Mọi người đều lo lắng cậu ta sẽ trở lại tình trạng trước đây... Thời điểm mà đối phương cố gắng tự sát.

'Tôi ổn mà.'

Tôi thở dài một hơi rồi gật đầu. Nhưng nếu hỏi tôi có lòng tin hay không... Bản thân chắc chắn không có. Do đó, chính mình lập tức gửi tin nhắn Line cho P'Phu. Phòng bệnh vẫn tốt hơn chữa bệnh.

"Parm này."

Tôi ngăn cánh tay chuẩn bị đẩy mở căn phòng, khiến người nọ khó hiểu, quay đầu nhìn. Phát hiện người bên cạnh còn đang rối rắm vì lo lắng, Parm liền nở nụ cười trấn an.

'Tôi sẽ không mất kiểm soát đâu.'

"Nếu cậu bị thế, tôi nhất định đập đầu cậu đến khi bất tỉnh cho xem." Đây là lời nói hết sức nghiêm túc. Nếu phát hiện đối phương mất kiểm soát hay gì đó tương tự, tôi sẽ thật sự phát điên và làm thế mất.

Parm bày ra vẻ mặt như thể muốn cười, rồi mới gật đầu hứa hẹn. Cậu ta kéo tay tôi bước vào bên trong, giống như không ai có thể cản bước. Sau khi vào phòng, người nọ quét mắt một vòng xung quanh. Phần mình, tôi chỉ biết lo lắng dõi theo tên nhóc cứng đầu đang say sưa ngắm nhìn những bức vẽ treo trên tường. Cuối cùng, bản thân lén lút móc điện thoại ra, kiểm tra xem người nào đó đang ở trên công ty đã nhận được tin nhắn hay chưa.

Phu: Tôi sẽ về ngay.

Kiên nhẫn thêm chút nữa nào... Chỉ cần P'Phu có ở đây, tôi tin mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng trước đó, chính mình phải trông chừng Parm thật kỹ, không được để mọi người thất vọng.

Nghĩ đến đó, tôi liền ngẩng đầu, mắt không chớp mà dõi theo bóng dáng cao lớn nay đã thêm được chút thịt so với dạo trước. Nhìn Parm, bản thân chợt nhận ra cứ mỗi ngày trôi qua người nọ càng lúc càng trở nên giống P'Phu hơn. Gương mặt đã bớt cau có so với trong quá khứ. Chiều cao cũng tương đương nhau. Nếu cả hai để cùng một kiểu tóc, khi nhìn từ phía sau, người khác nhất định không phân biệt được. Nhưng phải thừa nhận, khí chất của bọn họ hoàn toàn không giống nhau.

Khoảnh khắc phát hiện Parm đang lướt bàn tay men theo những bức tranh màu nước treo trên tường, tôi bắt đầu cảm giác có chút kỳ lạ và lo sợ. Bởi vì càng bước, người nọ càng tiến dần tới phía sau bức tranh lớn kia. Nhưng bản thân chỉ có thể cắn chặt môi, để không vô tình phát ra tiếng động. Và dường như, người nọ cũng cảm nhận được nỗi lo lắng của tôi, nên mới quay đầu, lộ ra nụ cười nhẹ tựa hồ để trấn an rằng mọi thứ đều ổn.

Sao có thể được...? Chừng nào P'Phu mới về tới đây? Bản thân thật sự không thích bầu không khí này chút nào. Con mẹ nó.

Parm chạm nhẹ lên phần khung tranh bằng gỗ đang đưa lưng về phía mình, sau đó chậm rãi bước ra đằng trước. Cuối cùng, tôi cũng đã nhìn rõ được biểu cảm của người con trai đang say sưa ngắm nhìn bức tranh... Gương mặt tựa như trống rỗng, hoàn toàn vô cảm... Hơn thế nữa, người nọ cứ đứng ngây ra hồi lâu, mắt như dán chặt vào bức tranh... Đến nỗi, chính tôi không nhịn được cảm giác tồi tệ đang quấy phá, đánh bạo bước đến bên cạnh đối phương.

"Đủ rồi Parm." Tôi kéo mạnh cơ thể cứng còng, buộc người nọ đI theo mình ra sô pha, "Cậu ổn không?"

'Tôi ổn mà.' Tuy tay ra dấu như vậy, nhưng gương mặt lại hoàn toàn trái ngược.

Nhìn đối phương một lần nữa rơi vào trạng thái mất hồn, trong lòng lại khó chịu vô cùng, cố hết sức nghĩ xem phải làm gì tiếp theo. Cuối cùng, tôi dùng cả hai tay, giữ chặt gương mặt đối phương, buộc người nọ phải nhìn thẳng vào mình.

"Cậu đã hứa là sẽ không có chuyện gì đó." Nói xong, bàn tay giữ mặt đối phương, lắc lắc mấy cái, khiến người đối diện cũng hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mất một lúc lấy lại tỉnh táo, cậu ta mới đẩy tay tôi ra.

'Chóng mặt.'

"Được rồi." Cứ để Cho mớ suy nghĩ đó quay mòng mòng đi. Mong sao mấy thứ hỗn loạn trong đầu đối phương biến mất được thì tốt.

'Điên khùng.'

"Còn dám nói thế với anh mày hả?"

Parm đảo mắt, tỏ ý không muốn đôi co. Và chính tôi cũng không thật sự bận tâm. Chỉ cần, thần sắc đã thả lỏng hơn cùng với nét cười phảng phất dần dần lộ ra... Ít nhất, chỉ cần không là gương mặt vô hồn như trước đây lag được.

"Parm này... Cậu có chuyện gì muốn kể không?" Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi khi thoáng thấy bóng dáng người thứ ba đứng ngay cạnh cánh cửa khép hờ. Có điều, bởi vì đang ngồi đối diện với tôi, Parm vẫn chưa phát hiện anh trai mình đã trở về. Mà P'Phu cũng càng không có ý định gia nhập cuộc nói chuyện này. Anh chỉ đứng yên tại chỗ, dựa vào bên mép cửa, ra hiệu cho tôi tiếp tục.

'Kể cái gì?'

"Thì... Bất cứ thứ gì cậu muốn nói ra, cứ việc kể cho tôi này."

'Anh nói chuyện mập mờ kiểu đó là muốn gây sự đúng không?' Người đối diện bất thình lình nở nụ cười, thậm chí còn làm mặt xấu, như muốn bày trò gì đấy. Vì vậy, tôi giơ tay đẩy đầu đối phương một cái thật mạnh, đến nỗi cả người cậu ta suýt chút rớt khỏi sô pha. Hiển nhiên, người nào đấy lập tức ngẩng đầu, hung dữ lườm một cái.

"Bộ mặt tôi going thứ thích gây sự lắm hả?"

Tôi vốn không phải kiểu người nói mấy câu sáo rỗng. Ai cũng có những nhu cầu của riêng mình. Càng là người có vấn đề về tâm lý, bọn họ càng đòi hỏi được chú ý hơn. Họ không cần sự im lặng, và những lời lẽ trách móc lại khó chấp nhận hơn. Giống như khi một người buồn rầu hay thất vọng, thứ cần nhất không phải những lời an ủi giả tạo... Mà là "sự chân thành".

"Muốn nghe cậu kể chuyện cũng vì bản thân thật lòng muốn giúp. Và tôi tin rằng điều cậu đang cần là một người để trò chuyện... Tôi không rõ cậu từng gặp phải loại người tồi tệ thế nào. Nhưng hiện tại, tôi chẳng phải cũng là một thành viên trong gia đình sao? Còn không, cứ xem tôi như con thỏ đi... Thế cậu có chuyện gì muốn kể cho thỏ cưng nghe không nào?"

'Thỏ hả?' Ánh mắt Parm lộ có chút mờ mịt nên tôi thành thật gật đầu xác nhận lại.

"Ừm thì... Nếu cậu cảm thấy không muốn nói về chuyện này với người khác, vậy thì cứ tưởng tượng tôi giống như con thỏ ấy. Nói cho mà nghe, muốn kể gì thì mau nói ra đi." Không dễ có dịp tôi chấp nhận đóng vai một con thỏ trước mặt người khác ngoài P'Phu đâu nhé. Chỉ trong trường hợp đặc biệt thế này, bản thân mới hy sinh đến vậy, cũng vì muốn thể hiện một chút với vị chủ nhân đang đứng đằng sau quan sát kia kìa.

Nghe xong, người đối diện lại lắc đầu, sau đó cầm điện thoại mình lên và bấm chữ. Một hồi sau, điện thoại tôi rung lên, báo hiện có tin nhắn Line mới.

Asdf: ...

"Cậu có Line của tôi hồi nào vậy?" Chính mình bối rối ngẩng đầu, nhớ rõ cả hai chưa từng trao đổi Line Id bao giờ. Hay nói cho đúng, tôi chỉ biết Parm cũng có điện thoại như người khác mà thôi.

'P cho đó.'

"Ohh... Thế Id của cậu nghĩa là gì?"

'Đừng quan tâm!' Parm phất phất tay, lộ ra thái độ kháng cự, 'Có ai nói rằng anh rất hay phá hỏng bầu không khí chưa?'

Theo trí nhớ của tôi thì thật sự có đấy... Mà chính xác hơn, chuyện này xảy ra quá nhiều rồi nên bản thân cũng không nhớ nổi là ai đã nói như vậy.

Asdf: Trước đây, tôi đã từng kể chuyện của mình cho bạn.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu trai phía đối diện, bắt đầu kể chuyện về mình. Sau cùng, bản thân cũng chọn cách giữ im lặng, cúi đầu đọc tiếp những dòng tin nhắn mà đối phương vừa gửi... Đồng thời không quên chuyển tiếp nó sang chi P'Phu. May mắn, điện thoại người nọ luôn trong trạng thái tắt âm nên Parm không hề hay biết chuyện tôi đang làm.

Asdf: Sau khi mẹ qua đời, tôi thật sự không muốn trò chuyện với người khác nữa. Nhưng vì phải tới trường, bản thân đành cố giao tiếp với bạn bè để không bị xem như kẻ lập dị. Lúc đó, tôi có một đứa bạn khá thân. Vì thế khi được hỏi, chính mình liền đem tất cả cảm xúc trong lòng nói cho đối phương. Nhưng hoá ra, cậu ta hỏi thăm chẳng qua vì tò mò điều gì đã xảy ra. Sau khi hết chuyện, đối phương tùy tiện nói cố gắng lên, nhưng rồi thỉnh thoảng lôi chúng ra nhắc lại như thể đó là một trò đùa.

Chính vì nguyên nhân này, Parm mới không chịu nói chuyện với mọi người nữa...

Asdf: Trái tim tôi giống như có một lỗ hổng, càng lúc càng rộng toác ra, mặc kệ làm thế nào cũng không lấp đầy nổi. Dần dần, bản thân không còn muốn gặp gỡ người khác, và từ chối tất cả sự giúp đỡ.

Parm rời mắt khỏi điện thoại một hồi, tựa chừng đang đắn đo việc gì đấy. Rồi cậu ta bắt đầu rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, chìm sâu vào những suy nghĩ của chính mình. Mãi đến khi, tôi buộc phải lên tiếng.

"Gia đình cậu vẫn ở đây mà." Còn cả tôi nữa...

Parm ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt phẳng lặng, nhưng không còn trống rỗng như trước đây. Cậu ta thình lình nở nụ cười với tôi, rồi lại cúi xuống bấm chữ tiếp...

Asdf: Cứ mỗi lần nhắm mắt lại... Tôi lại nhớ đến cảnh tượng mẹ mình nằm giữa vũng máu, đau đớn cầu cứu, trong khi bản thân lại vô dụng trốn trong tủ áo mà không thể làm gì cho bà.

Tôi nhíu chặt hai hàng mày, sau đó quay đầu nhìn về phía P'Phu, để rồi phát hiện anh cũng lộ ra vẻ đau đớn không khác gì Parm.

Asdf: Chỉ cần trong bóng đêm khép mắt lại, tất thảy cảm xúc ngày hôm đấy liền ùa về trong ký ức. Cảm giác vô cùng khó chịu và thống khổ...

"Đủ rồi." Tôi bắt lấy bả vai của người con trai đang cúi đầu soạn tin nhắn, yêu cầu cậu dừng lại. Bởi vì càng kể, Parm trông càng đau đớn đến mức ngay cả chính tôi cũng không thể trơ mắt nhìn. Nhưng đối phương làm như không nghe thấy mà tiếp tục cắm mặt vào điện thoại.

Asdf: Tôi yêu gia đình, cũng không hy vọng mọi người phải khổ sở vì mình. Nhưng dù cố gắng thế nào, bản thân chỉ khiến mọi người thêm tổn thương. Tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa. Thật sự không muốn mọi chuyện thành ra thế này.

"Tôi nói đủ rồi mà!" Tôi gạt đi chiếc điện thoại trên tay Parm, rồi kéo thân thể đang không ngừng run rẩy như chim non mới phá vỏ của đối phương lại gần, sau đó ôm thật chặt. Ban đầu, cậu ta chỉ im lặng, không phản ứng gì. Nhưng sau nhận ra một thân ảnh cao lớn khác tiến tới và ôm lấy cả hai chúng tôi, cậu trai được tôi ôm cuối cùng cũng vươn tay ra đáp lại, rồi khóc nấc lên.

"Tôi cảm thấy như thể bị tra tấn vậy. Thỏ à, nó đau đớn lắm..."

Đây là lần đầu tiên... Tôi nghe được thanh âm của Parm.

Parm đã bị mắc kẹt trong những ký ức kinh hoàng kia nhiều năm trời, nhưng không phải vì cậu ta muốn như vậy. Có điều, trừ bỏ gia đình, chưa từng có người đủ thấu hiểu đối phương. Cũng chẳng phải Parm chưa từng cố gắng... Cậu ấy đã thử mở lòng, nhưng để rồi lại biến thành trò đùa cho kẻ khác. Vì thế, người nọ sau cùng mới chọn cách đóng kín tất cả, và giữ lại những điều đó trong lòng.

Có người cho rằng những căn bệnh sinh lý vô cùng đáng sợ... Nhưng theo tôi, bệnh tâm lý cũng nguy hiểm không kém... Đặc biệt là khi, bệnh nhân vô cùng nhạy cảm với những ngôn từ không hay, hoặc thái độ thiếu tôn trọng của người xung quanh... Nhiều người nghĩ rằng việc đó chẳng là gì, cho đến khi bi kịch ấy thật sự xảy đến ngay trong gia đình mình.

"Không sao rồi." Vòng tay vững chãi ôm lấy cả tôi và Parm càng thêm siết chặt, giữ cho tất cả cùng tỉnh táo. P'Phu tựa cằm lên vai tôi, trong khi tay không ngừng vuốt ve mái đầu cậu em trai nhỏ đang rúc trong lồng ngực tôi, khóc rấm rứt

"Nào, tất cả đều ổn rồi." Tôi lập lại lời P'Phu một lần nữa, cố gắng để nghe thật vui vẻ.

"Hức..."

Với sự giúp sức của người đang ôm đằng sau, tôi coi Parm như đứa nhỏ mà đung đưa. Bởi lẽ, một mình tôi chắc chắn không đủ sức làm như vậy. Cứ như thế, mãi đến tận khi thanh âm nức nở nhỏ dần đi, chính mình mới lên tiếng.

"Ôm như vậy cũng thích đấy. Nhưng chúng ta đổi tư thế được không? Cậu nặng quá..."

Dù có P'Phu đỡ hộ sau lưng, nhưng tên nhóc khổng lồ này vẫn vô cùng nặng. Thế nên, cơ thể tôi bắt đầu thấy ê ẩm vì toàn bộ sức nặng của đối phương đều tựa lên.

"Em thiệt tình..." P'Phu nhỏ giọng thì thầm bên tai tôi bằng thanh âm bất đắc dĩ. Nhưng cả hai nhanh chóng dừng lại khi phát hiện tên nhóc nào đấy đã nín khóc, thậm chí còn bật ra tiếng cười khe khẽ.

"Parm này?" Tôi gọi tên đối phương nhưng không có tiếng đáp lại. Cậu ta chỉ chậm rãi dịch cơ thể mình ra xa, rồi giơ tay lên lau mặt và hai mắt. Đến khi người nọ buông tay xuống, tôi có thể thấy rõ đôi mắt ửng đỏ của đối phương.

"Tôi... Tôi..." Parm cố gắng nói gì đó nhưng trông hết sức nhọc nhằn và đáng thương, đến nỗi người đàn ông ở phía sau lưng tôi không cách nào nhịn được phải lên tiếng.

"Bình tĩnh nào. Em cứ từ từ nói."

Sau khi nghe được lời động viên của P'Phu và tôi, đôi mắt cậu trai đối diện như thể ánh lên niềm vui. Parm hít một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào chúng tôi với sự kiên định.

"Em... Muốn cùng... Trò chuyện với mọi người..."

Tôi thật sự vui mừng khi nghe được câu nói đó. Nhưng có lẽ người hạnh phúc nhất lúc này... Nhất định là người đàn ông ở phía đằng sau, đang ôm chặt eo tôi.

"Tôi biết là rất khó. Nhưng hiện tại cậu đã làm được rồi còn gì." Tôi đặt tay lên vai Parm và nhận lại cái mỉm cười từ đối phương.

"Có lẽ vì... Có chút chưa quen." Thanh âm khan khàn của người đã lâu không trò truyện nghe thật buồn, khiến tôi cũng khổ sở theo. Ắt hẳn người đàn ông đứng phía sau cũng cảm thấy như vậy. Vì thế, tôi liền nắm lấy tay P'Phu thay cho lời động viên, rồi ngước nhìn Parm và nói tiếp.

"Không ai giỏi tất cả mọi thứ. Cái này tôi cũng không biết giải thích thế nào. Nhưng cậu cũng cảm nhận được sự chân thành từ tôi và P'Phu, đúng không?" Đây không phải là câu hỏi lấy lệ, hay để gây sự. Tôi thật tâm hy vọng đối phương có thể trút hết ra những điều giữ trong lòng và bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài. Hơn nữa, chính mình muốn để cậu ta biết rằng, vẫn còn những người có thể hiểu và luôn sẵn sàng ở bên cạnh mình. "Nếu cậu không muốn nói thì đừng ép buộc bản thân. Nếu chưa muốn kể thì cứ giữ im lặng. Nhưng đừng nghĩ rằng mọi người không quan tâm, lo lắng cho mình. Nếu khi nhắm mắt lại và nhìn thấy những ký ức kinh hoàng lúc trước, vậy thì hãy mở to mắt hướng tới hiện thực trước mặt mình, nghĩ đến những điều sắp xảy ra vào ngày mai."

"..."

"Quá khứ đó đúng thật đáng sợ... Ngay cả một con thỏ như tôi cũng bị doạ đây." Bởi lẽ chúng ta không thể quay ngược thời gian, nên chẳng cách nào thay đổi được quá khứ. Những thứ đã đánh mất thì không cách nào tìm trở về. Đó chính là điều đáng sợ...

"Tôi biết rồi." Người đối diện nghe xong và đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt. Cậu ta hết nhìn tôi rồi quay sang P'Phu suốt một lúc lâu, khiến bản thân không nhịn được tò mò chẳng biết đối phương đang nghĩ gì. Đang khi lo lắng nghĩ đến việc lên tiếng phá tan sự im lặng này, sợ rằng Parm lại nghĩ đến những chuyện không vui, người nọ bất thình lình nói tiếp, "Tôi cũng muốn có một người bên cạnh mình giống như P vậy."

"Thích tôi hả?" Tôi hất mặt tự hào, sau đó cười lớn, "Không may, anh đây thuộc về người khác rồi nhé."

Chát!

"Aoo! Sao P lại đánh em?" Tôi xoa xoa cánh tay vừa bị người phía sau đánh, rồi tức tối quay nhìn anh. Nhưng P'Phu chỉ liếc lại một cái hờ hững rồi làm lơ luôn.

"Em sẽ ctìm thấy thôi." Anh nói, "Đến thời điểm thích hợp, người đó sẽ xuất hiện trước mặt em."

Cánh tay đặt ngay eo lại thêm siết chặt, như để nhắc nhở tôi chú tâm vào điều người nọ vừa nói. Cùng lúc đó, Parm cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, rồi khẽ gật đầu.

"Nhưng trước đó, em cần khỏi bệnh đã, biết không?" Lời P'Phu nói cũng chính là suy nghĩ trong lòng mà tôi vốn đang chờ đợi thời điểm thích hợp để nói với Parm. Dù rằng, đối phương không có biểu hiện chống đối bác Will nhưng thật ra cậu ta vẫn chưa hoàn toàn hợp tác. Hầu hết thời gian, tên nhóc này chỉ lắng nghe và đưa ra những câu trả lời ngắn gọn. Hơn nữa, có vài thứ vốn không thể dùng thủ ngữ để diễn đạt. Vì vậy, những buổi tư vấn tâm lý vẫn chưa thật sự hiệu quả.

"Đã biết." Parm lại gật đầu, "Em sẽ cố gắng."

"Thế này nhé Parm, nếu tình trạng tốt lên, cậu có thể cùng tôi quay về Thái Lan nha. Nhà tôi ở phía Bắc. Ja... Chính là mẹ tôi có một trang trại trồng cam. Không khí ở đó rất tuyệt. Tôi nghĩ cậu sẽ rất thích."

Parm vội vàng gật đầu. Còn tôi thì thầm nở nụ cười đắc chí. Thật sự nên cám ơn thói tò mò của bản thân... À không... Phải gọi là óc quan sát giúp tôi nắm bắt nhiều bí mật còn đang được che giấu...

Sau một thời gian ngủ lại trong phòng riêng của Parm, tôi chú ý thấy đối phương có một thói quen đặc biệt. Mỗi tối, trước khi đi ngủ, người nọ sẽ mở máy tính lên để xem một chương trình về du lịch. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ cậu ta đang kiếm việc giết thời gian. Nhưng sau vài lần quan sát, bản thân phát hiện đối phương gần như ngày nào cũng xem chương trình truyền hình đó. Không những thế, tên nhóc này thỉnh thoảng còn tìm kiếm thông tin về những địa điểm du lịch nổi tiếng thế giới.

"Cậu muốn đi du lịch, đúng không?"

"Tôi thích cảnh đẹp." Người nọ trả lời. "Những nơi đó... Chỉ cần nhìn ảnh thôi, tâm trạng đã vui vẻ rồi."

"Chỉ cần nói rõ với cha hoặc anh trai thì cậu có thể thoải mái du lịch khắp nơi nha." Tôi đề nghị. Nếu là bản thân... Nếu là tôi là cha cậu ta, trừ việc chưa thể để tên nhóc này đi một mình, đối phương cũng cần học cách tự kiếm tiền trước đã.

"Không..." Parm lắc đầu, miệng hé mở như muốn nói gì đó. Nhưng có lẽ vì chưa quen, phải mất một lúc lâu, ngôn từ mới thoát được ra ngoài, "Tôi không cần đi du lịch. Tôi chỉ cảm thấy những chỗ đó đẹp thôi."

Như vậy vẫn có thể xem như một loại yêu thích nhỉ...

"Hãy thử tìm cho bản thân một mục tiêu." P'Phu lên tiếng, tay cũng rời khỏi do tôi. Thanh âm của anh nghe có chút ủ dột. Ban đầu, tôi cũng không hiểu lắm. Nhưng sau khi đầu bị đẩy mạnh một cái đến nỗi cả người ngã xuống sô pha, bản thân cũng hiểu ra.

Anh ấy cứ năm lần bảy lượt chê tôi thần kinh thô! Thật sự đáng ghét mà.

Mặc dù vô cùng muốn trả đũa lại, nhưng vì thanh âm của đối phương nghe vô cùng nghiêm túc, tôI chỉ biết nhíu mày, cằm gác lên sô pha, im lặng nhìn hai anh em hai bên.

"Mục tiêu gì?"

"Cố gắng tìm một thứ mà em muốn làm sau khi khoẻ hơn."

"Bây giờ em đã tốt hơn lúc trước rồi."

Tôi nhìn P'Phu, trao đổi với anh qua ánh mắt về điều mà Parm vừa nói. Quả thật... Tình trạng tên nhóc kia đã khá hơn rất nhiều. Nhưng dù là vậy, chúng tôi vẫn chưa hoàn toàn yên tâm được. Nếu để cậu ta ở một mình, nhỡ đâu những ký ức kinh hoàng kia lại kéo về, nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra. Do đó, P'Phu thật lòng muốn em trai mình suy nghĩ và tìm cho bản thân mục tiêu nào đó. Đây cũng là cách hướng sự chú ý của đối phương vào điều tích cực.

"Tôi có một mơ ước..." Tôi bắt đầu kể về chính mình và mỉm cười khi thấy đối phương tỏ ra tò mò, "Vì muốn mở một trường dạy nhạc nên tôi chọn học chuyên ngành Âm nhạc. Nhưng thật ra, tôi vốn không phải kiểu người yêu thích công việc dạy học, hay làm chuyện gì đó lặp đi lặp lại mỗi ngày. Chẳng qua bản thân cho rằng có thể mở được một ngôi trường dạy nhạc sẽ rất ngầu. Do đó, khi ta còn nhỏ, giấc mơ luôn là thứ gì đó to lớn khó lòng với tới."

"Thế nó có phải là chuyện tốt không?" Parm nghiêm túc đặt câu hỏi.

"Tốt hay không, chuyện này tôi không trả lời được. Khi ấy, bản thân nhận định đó là điều mình muốn làm nên đặt đó làm mục tiêu. Nhưng sau này lớn lên, tôi nhận ra được tương lai và giấc mơ rất khác nhau... Giấc mơ cũng chỉ là mơ mộng nhất thời, nhưng nó có thể truyền cảm hứng cho cuộc sống. Tựa như việc tôi muốn mở ra một trường dạy nhạc, và chọn học chuyên ngành này. Còn tương lai và mục tiêu là trách nhiệm gắn với mỗi người suốt cả cuộc đời... Mãi đến gần đây, tôi vẫn chưa biết bản thân thật sự muốn làm gì." Chính mình khẽ cười khi nhìn thấy biểu cảm ghẹo gan của P'Phu, "Nhưng hiện tại, tôi nghĩ mình đã tìm được câu trả lời rồi, chỉ là chưa nói với ai thôi."

"Là gì vậy?"

"Không nói." Tôi cười toe toét khi phát hiện bộ dạng tức tối của hai anh em nào đó. "Cậu cũng hãy thử suy nghĩ về giấc mơ, mục tiêu hoặc những điều mình muốn làm. Bất cứ thứ gì cũng được."

Cái nhíu mày trên gương mặt cậu trai dần biến thành dáng vẻ cúi đầu, nghiêm túc tự hỏi. Sau một hồi, người nọ ngẩng lên, nhìn thẳng P'Phu và tôi với đôi mắt sáng rực rỡ chưa bao giờ có trước đây.

"Em muốn... Đến chơi nhà Kao."

"Được... Có thể." Tôi cũng mỉm cười tán thành.

"Em muốn... Đi bơi."

"Đợi mùa đông qua hết, P sẽ mang em đi." P'Phu đáp.

"Em cũng muốn đến Nhật Bản." Parm mỉm cười rạng rỡ khi nói về xứ sở hoa anh đào. Những địa điểm du lịch cậu ấy thường ngắm, hầu hết đều ở Nhật.

"Đợi khi có thời gian rảnh, chúng ta sẽ cùng đi nhé." Vị anh trai nhanh chóng trả lời, sau đó lấy điện thoại ra để xem lịch làm việc.

"Em muốn tìm kiếm mục tiêu cho riêng mình."

"..."

"Em cũng muốn tìm.... Một người chỉ thuộc về mình." Parm nhìn hai bàn tay chúng tôi đang đan chặt vào nhau, "Em muốn... Thử cảm giác ấy."

Tôi cau mặt khi gò má bất ngờ bị tập kích lúc nào chẳng hay. Và khi ngước mắt nhìn lên, bản thân liền bắt gặp người đàn ông hung dữ đang nhìn mình không rời mắt.

"Tôi không giỏi giao tiếp, rất dễ khiến người khác bị tổn thương." Parrm nhỏ giọng lầm bầm với chính mình. Vì thế, bản thân liền quay sang đối phương, nhìn thẳng vào cậu ta, "Cậu có thể làm được."

"..."

"Nếu cậu tiếp tục cố gắng và kiên định tiến lên, một ngày nào đó bản thân sẽ đạt được thứ mình muốn." Tựa như cái cách mà tôi không ngừng cố gắng suốt những năm vừa qua...

"Nếu quá khứ quá tồi tệ, vậy thì đừng nghĩ về nó nữa. Hãy hướng thẳng về tương lai là đủ rồi." P'Phu tiếp lời của tôi, vươn tay xoa đầu Parm. Cậu nhóc cũng gật đầu, mỉm cười đáp lại.

"Vâng."

"Vậy chúng ta móc ngoéo đi." Tôi chìa ngón tay út của mình ra trước mặt tên nhóc còn đang bối rối, "Sau này, mỗi khi cảm thấy tồi tệ, phải lập tức rung chuông để báo cho tôi hoặc P'Phu, biết không?"

"Rung chuông gì cơ?"

Mình vừa nói cái quái gì ấy nhỉ?

"Đừng chỉ gọi cho con thỏ ngốc này. Dù nhiều lúc P không có ở đây, nhưng chỉ cần em gọi anh sẽ xuất hiện." P'Phu quay đầu nói với Parm, hoàn toàn phớt lờ bộ dạng đang cau có của tôi.

"Kao... Không phải là thỏ ngốc."

"Từ khi có thể nói trở lại, cậu xem chừng càng bướng bỉnh hơn đấy." Tên nhóc đối diện lập tức bằng nụ cười nhàn nhạt. Xem đi, chính là cái thái độ gây cảm giác ức chế cho người khác ấy. Tôi quay sang nhìn P'Phu và cả hai cùng mỉm cười vì trông thấy Parm đã trở nên sôi nổi hơn trước đây.

Giờ phút này, tôi nghĩ rằng, dù sau này Parm có trở thành bộ dáng như thế nào đi nữa đã chẳng còn quan trọng. Mặc kệ cậu ấy từng hung dữ. Hay thái độ kém thân thiện ra sao. Hoặc chăng trong đầu suy nghĩ những gì. Tất cả đều không quan trọng. Với gia đình P'Phu, kể cả tôi... Mọi người chỉ hy vọng cậu ấy mạnh mẽ sống và luôn được hạnh phúc.

Tôi tin rằng điều khiến Parm có thể cất tiếng nói trở lại, không chỉ có công lao của mình, hay tự bản thân người nọ vượt qua trở ngại. Tất cả thành quả ngày hôm nay, là gom góp từ những nỗ lực nhỏ bé mà gia đình họ đã cố gắng suốt nhiều năm qua...

Thậm chí, nếu Parm không thể hoàn toàn bình phục, chúng tôi vẫn sẽ cùng nhau ủng hộ cho cậu ấy như từ trước tới giờ... Để đến một ngày nào đó, người nọ nhất định chiến thắng căn bệnh tâm lý kia, và tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.

Đã gần hai tháng kể từ khi tôi bay sang Anh để tìm P'Phu. Hai tháng... Ấy vậy mà tôi chưa một lần có cơ hội cùng anh ra ngoài du lịch, thăm thú, bởi vì kế hoạch cứ hoãn hết lần này đến lần khác. Ví dụ như, ngày nào cũng vậy, anh luôn hứa sẽ dành thời gian ra ngoài, nhưng cuối cùng lại có việc gấp phải đi mất. Mỗi chủ nhật, tôi và Parm đều phải tìm cách giữ người ở nhà, nhưng hầu như đối phương vẫn tranh thủ thoát đi trót lọt. Hoặc chăng, chính tôi bị bản mặt hờ hững của đối phương chọc giận, nên chẳng còn hứng thú ra ngoài nữa.

Chán. Chán vô cùng... Nhưng quan trọng hơn cả, bản thân phần nhiều cảm thấy lo lắng.

Sau hôm trút hết tâm sự với tôi và P'Phu, Parm đã bắt đầu giao tiếp trở lại, và ngày càng vui vẻ hơn trước. Cậu ta ăn nhiều hơn, cười nhiều hơn, và rất chịu khó trò chuyện cùng mọi người. Cha Austin và mẹ Helen gần như bật khóc khi biết được tin vui này. Hiển nhiên, chứng kiến tình yêu cha mẹ dành cho mình, Parm hẳn cũng cảm thấy hạnh phúc hơn. Ngoài ra, cậu ấy đã chịu hợp tác với bác Will hơn trước. Vì thế, khả năng khỏi bệnh có thể nói là rất cao.

Điều duy nhất chúng tôi lo lắng là việc Parm thường hay vào căn phòng trên lầu ba, ngồi hằng giờ liền để ngắm bức ảnh của mẹ ruột cậu ấy. Nhưng vì đối phương hứa rằng sẽ không đời nào làm chuyện dại dột, mọi người trong nhà buộc lòng phải đồng ý. Hơn nữa, tôi sẽ là người được trao trọng trách làm người đồng hành với đối phương, để cùng vào đó.

"Đến tận bây giờ, mỗi khi nhắm mắt lại, tôi vẫn nghĩ đến mẹ..." Parm nhắm mắt lại, những đầu ngón tay chạm nhẹ lên bức tranh phía trước mặt. Người nọ giống như cảm nhận được tôi đang nghĩ gì nên quay đầu, lộ ra nụ cười rồi nói tiếp, "Tôi nhìn thấy khung cảnh mẹ đang vui vẻ ngồi vẽ tranh."

"Bà ấy sẽ rất vui khi thấy cậu được hạnh phúc."

"Ừm."

P'Phu từng kể rằng toàn bộ tranh trong phòng này đều là một tay mẹ anh vẽ từ rất lâu trước đây, mà không phải do P'Phu vẽ như tôi đã nghĩ. Về phần bức chân dung mẹ của anh được vẽ bởi một vị hoạ sĩ nổi tiếng mà gia đình họ thuê về. Đó là lý do nó mới trông hoàn hảo đến vậy. Nghe kể như vậy, tôi đồng thời hiểu ra sở thích vẽ tranh của P'Phu từ đâu mà có. Mặc dù đã hai năm chưa được thấy người nọ vẽ lại, chính mình vẫn nhớ rõ khung cảnh anh ngồi trong gian hàng vào cái ngày diễn ra sự kiện ở trường đại học. Có lẽ, P'Phu hy vọng có thể vẽ ra được những bức tranh giống như mẹ mình...

"Đi thôi." Tôi vỗ nhẹ lên vai Parm, nhắc nhở đối phương đã đến lúc phải xuống lầu dùng cơm. Người nọ cũng gật đầu đồng ý, sau đó quay nhìn bức chân dung lần cuối trước khi theo tôi ra khỏi phòng.

Hôm nay, tôi có chuyện quan trọng cần nói với cha Austin, nên đã hỏi ý kiến ông ấy từ tối trước. Đối phương trông có vẻ khá sẵn lòng, thậm chí còn hẹn sẽ dùng cơm với tôi và Parm. Lúc chúng tôi tiến vào nhà ăn, cha Austin đã đợi sẵn ở đó. Sau khi dì Jane dọn xong bàn ăn, ông để bà ấy đi giúp mẹ Helen sắp xếp lại sách vở trên lầu, có lẽ vì muốn để tôi được thoải mái trò chuyện. Dù vô cùng biết ơn sự tinh tế này, nhưng thành thật mà nói, tôi không hy vọng sẽ đề cập đến vấn đề nghiêm túc ở một nơi như vậy.

"Con muốn bàn với cha về công việc."

"Được thôi." Ông mỉm cười gật đầu. Vì thế, tôi nhanh chóng kết thúc phần ăn của mình, và đợi cho đối phương ăn xong, trước khi bắt đầu cuộc trò chuyện.

"Con muốn làm việc với P'Phu. Cha có ý kiến gì về việc này không ạ?"

Cha Austin lộ ra vẻ kinh ngạc. Đến cả tên nhóc ngồi ở đối diện, vốn đang ăn dở phần cơm trưa của mình cũng phải tò mò ngẩng đầu lên.

"Sao con lại hỏi ta chuyện này?"

"Phải nói thế nào nhỉ?" Tôi cười khẽ, nhất thời chưa nghĩ ra phải nói gì, "Con chỉ mới tốt nghiệp và chưa từng học gì về mảng này. Dù vậy, bản thân vẫn muốn thử thách với công việc này. Nhưng thật lòng mà nói, trong lòng vẫn có chút lo lắng."

"Thế lý do gì khiến con muốn làm công việc này?"

Tôi cắn cắn môi, nhíu chặt chân mày. Nhưng thời điểm bắt gặp ánh nhìn trìu mến của cha Austin, bản thân lại có thể thở phào nhẹ nhõm. Khoảnh khắc đó, chính mình cũng hiểu ra rằng, câu trả lời dù có trau chuốt đến đâu đều sẽ vô tác dụng với một người đã có quá nhiều kinh nghiệm¸ từng quản lý hàng ngàn nhân viên dưới quyền. Do đó, tôi tốt nhất nên thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình với ông.

"Vì P'Phu ạ."

"Rất tốt." Cha Austin khúc khích cười khi nghe xong câu trả lời, "Ta nghe nói công việc kinh doanh của gia đình con liên quan đến buôn bán đá quý và quản lý trang trại trái cây, đúng không? Họ sẽ nghĩ sao về việc con trai một của mình làm như thế này?"

"Về vấn đề này, con đã có kế hoạch của riêng mình." Tôi đã bỏ nhiều ngày để suy nghĩ cách giải quyết cho vấn đề này. Về phần những chuyện bản thân muốn làm, chính mình cũng đã tìm được câu trả lời, "Cha mẹ con vẫn còn trẻ, do đó còn đủ sức làm việc. Vì thế, con hy vọng có thể làm việc với P'Phu trước, đợi đến thời điểm thích hợp, mới quay về để tiếp nhận công việc kinh doanh của gia đình."

"Hừm..."

"Con muốn làm rất nhiều thứ, không riêng gì làm việc cùng P'Phu. Giấc mơ khi còn bé của con là mở một trường dạy nhạc. Nhưng nói thật, một mình con sẽ chẳng bao giờ đủ thời gian để hoàn thành nó. Do đó, chính mình phải tính toán xen nên làm gì trước nhất, rồi đợi đến khi thu xếp xong, mới tiếp tục những kế hoạch khác. Chẳng hạn như tìm thêm sự giúp đỡ những người bạn có cùng chí hướng."

"Làm việc có tính toán và lên kế hoạch như thế rất tốt. Nhưng còn phải nhớ rằng, không phải chuyện gì cũng đều được như kỳ vọng của chúng ta." Cha Austin đứng lên, gật đầu ra hiệu cho tôi theo mình. Đợi đến khi tới gần, ông lại vươn tay, vỗ lên vai tôi, "Thay đồ đi và nhớ mặc dày một chút. Hôm nay ngoài trời tuyết khá nặng đấy."

Bản thân không có ý định hỏi trước rằng chúng tôi sẽ đi đâu. Thay vào đó, chính mình kéo tay Parm và đề nghị cả hai cùng thay quần áo. Sau khi trở lại nhà dưới, cha Austin đã đợi sẵn ở đó. Ông mỉm cười, bước ra cổng để lại tôi và Parm nhìn nhau khó hiểu. Và trong khi, chính mình còn đang hoang mang... Chiếc xe chở chúng đã đỗ lại ngay trước toà nhà quen thuộc mà bản thân đã từng ghé thăm.

P'Phu...

Chuyến ghé thăm lần này hoàn toàn khác với dạo trước. Lúc bước vào bên trong, tôi và Parm được những nhân viên ở đây tiếp đón vô cùng long trọng. Không rõ vì bọn họ đã nhận ra chúng tôi hay do có cha Austin dẫn đường phía trước nữa. Mà có khi bởi cả hai lý do này cũng nên.

"Phu có ở đây không?" Cha Austin hỏi vị thư ký ngồi ngay trước văn phòng của P'Phu.

"Có. Nhưng cậu ấy đang chuẩn bị có một cuộc họp..."

"Hôm nay cô không cần đi theo Phu đâu."

"Vâng thưa ngài."

Bản thân bất giác cảm thấy điềm chẳng lành chuẩn bị ập tới. Và ngay khi cha Austin mở ra cánh cửa tiến vào văn phòng của P'Phu, mọi thứ đã hoàn toàn rõ ràng.

"Phu này, mang thằng bé tham gia cuộc họp nhé."

Người đàn ông đang thu xếp lại một mớ tài liệu trên bàn ngẩng đầu nhìn lên với vẻ hoang mang. Tôi cũng không rõ đối phương bối rối vì lời thông báo của cha mình hay bởi việc chúng tôi đồng loạt xuất hiện ở nơi này. Nhưng trước khi P'Phu kịp lên tiếng, chính mình đã chú ý thấy...

"P, sao anh lại chưa ăn cơm?" Tôi hùng hổ xông lên trước, dừng lại ngay vị trí đặt phần cơm trưa chính mình đã chuẩn bị cho anh vẫn còn nguyên trên bàn.

Sau thỏa thuận lần ấy, ngày nào cũng vậy, bản thân luôn chuẩn bị cơm trưa cho người nọ mang đi làm. Và bình thường, P'Phu đều trở về với hộp cơm rỗng. Nhưng thật ra, tôi chẳng cách nào biết chắc anh có thật sự ăn hết chúng hay không. Và hôm nay, khi tận mắt nhìn thấy hộp cơm còn đầy kia, bản thân không khỏi cảm thấy tức giận.

"Tôi thật sự đang rất gấp nên chưa thể ăn được." Người nọ bước tới gần lúc nào chẳng hay, nhẹ nhàng nắm lấy cằm, buộc tôi phải quay nhìn anh. Mắt thấy bộ dạng sưng sỉa của người đối diện, gương mặt vốn luôn hung dữ liền lộ ra nụ cười, "Mỗi ngày, tôi đều ăn hết cơm trưa. Em đừng nghĩ ngợi quá nhiều."

"Nhớ kỹ lời anh nói đó." Tôi thở phào nhẹ nhõm vì suýt chút nữa đã thật sự tính sổ với vị chủ tịch của công ty này.

"Sao mọi người lại đến đây?" Lần này, P'Phu đặt tay lên đầu tôi, cùng lúc đó quay sang hỏi cha Austin và Parm đang đứng khoanh tay cách đó không xa, im lặng theo dõi cuộc đối thoại của chúng tôi.

"Ta đã bảo rồi đấy, con mang thằng bé tham gia cuộc họp đi." Cha Austin lập lại yêu cầu lần nữa, chẳng hề quan tâm xem tôi có đông ý hay không

"Có mắc cỡ không? Giờ thì phụ huynh trong nhà đều xem em như con dâu rồi đấy." Thanh âm P'Phu thì thầm vang lên bên tai, nhưng tôi vẫn mặt dày lắc đầu.

"Không.Vậy cũng đúng mà." Tôi không quá để tâm chính mình được gọi như thế nào. Đôi khi nghe thấy, cảm giác càng giống như đang được cưng chiều. Nhưng có vẻ, người đàn ông bên cạnh tôi lại không nghĩ như vậy. P'Phu lắc đầu, khinh bỉ mà đẩy đầu tôi một cái.

"Vì sao lại để any ấy mang con theo vậy ạ?"

"Nếu con thật sự muốn làm việc cùng Phu, ta cũng không phản đối. Nhưng ta hy vọng con chắc chắn về quyết định của mình. Rất nhiều những công việc không nhất thiết phải tốt nghiệp đúng chuyên ngành vẫn có thể làm được. Việc tiếp nhận thêm kiến thức mới hay không, phụ thuộc vào suy nghĩ và quyết định của bản thân. Một người có năng lực và cần cù, dù chưa từng được đào tạo qua trường lớp bài bản, vẫn có thể thành công."

Sau khi hiểu được ý định của cha Austin, tôi lập tức chắp tay làm động tác vái chào để tỏ rõ thái độ kính trọng của mình. Dù rằng đã lên kế hoạch và chưa từng đắn đo về lựa chọn của mình, trước đó, tôi vẫn chưa hết lo lắng và tự tin cho lắm. Nhưng sau khi lắng nghe lời khuyên của cha Austin... Rất nhiều chuyện không bao giờ xảy ra đúng với kế hoạch ban đầu, và thậm chí kết quả còn vượt ngoài sức tưởng tượng. Mọi thứ có thể bất ngờ biến đổi và đi chệch hướng. Chính vì điều đó, cha Austin mới hy vọng tôi thử và có thể chắc chắn hơn về lựa chọn.

"Ta sẽ đưa Parm đi dạo một vòng quanh công ty. Từ giờ, giao con lại cho Phu đấy." Nói xong, người nọ quay đầu, cùng Parm rời khỏi văn phòng, để tôi ở lại với P'Phu.

Ban đầu, chính mình vốn cho rằng P'Phu sẽ thắc mắc tôi đã nói gì cha Austin. Không thì, anh sẽ gấp gáp chuẩn bị cho buổi họp, không để tâm đến nữa. Nhưng thay vào đó, người nọ chỉ khẽ mỉm cười, bước tới bên cạnh và xoa xoa đầu tôi.

"Em đã tìm được câu trả lời rồi đi?"

Tôi im lặng nhìn P'Phu hồi lâu, trong đầu lặp đi lặp lại câu hỏi của anh và cố gắng tìm ra câu trả lời phù hợp. Nhưng mặc kệ có hỏi bao nhiêu lần đi nữa, đáp án của tôi đều chưa từng thay đổi.

"Đúng thế."

"Thế nếu thử và cảm thấy không thích nữa, em định sẽ làm gì?"

"Em đâu thể chỉ ôm chặt những thứ mình yêu thích..." Tôi mỉm cười với P'Phu, kéo tay anh lại rồi nắm chặt, "Mọi người không nhất định sẽ tìm được thứ mà bản thân muốn làm và cảm thấy hạnh phúc... P hẳn cũng chẳng yêu thích công việc này, nhưng vẫn phải đảm đương nó, đúng không?"

"Ừm."

"Nếu có mười điều yêu thích nhưng chỉ được chọn một, dù cho những thứ kia hấp dẫn thế nào đi nữa... Em vẫn sẽ chọn anh."

Mặc kệ sau này, tôi có xác định được việc bản thân muốn làm, hoặc tìm thấy thứ gì đó hấp dẫn hơn. Dù thế nào đi nữa, bản thân sẽ không bao giờ hối hận vì lựa chọn hiện tại. Bởi lẽ, ít nhất thì... Tôi vẫn còn có anh bên cạnh.

"Thật sao?" Người đàn ông trông hung dữ lại mỉm cười, đồng thời siết nhẹ tay tôi, "Vậy cứ thử xem bản thân có hợp với công việc này không rồi lại tính tiếp nhé."

"Vâng thưa ngài."

"Đồ ăn gian... Đi cửa sau rồi ngồi thẳng vào vị trí này luôn."

"Dĩ nhiên rồi, em là ai chứ... Khun Ashira đó." Tôi không chút nghĩ ngợi mà cười hề hề, mãi đến khi đầu bị đẩy một cái.

"Cầm lấy mấy tài liệu trên bàn và xem qua nội dung đi. Vẫn còn chút thời gian đấy." P'Phu chỉ tay về phía xấp tài liệu trên bàn đã được xếp thành một chồng cao, "Đợi một lát, tôi sẽ gọi người mang cho em một bộ vest."

"Em chỉ cần một cái khoác ngoài thôi P à."

"Sao thế?"

"Em có chuẩn bị trước rồi nha." Dứt lời, chính mình cởi bỏ áo khoác đang mặc trên người, khiến P'Phu phải nhướn mày kinh ngạc.

"Em đã biết trước rồi sao?"

Tôi cúi đầu nhìn lại bản thân, rồi lắc đầu. Thật tình, mục đích của việc mặc sơ mi chỉ vì muốn một vẻ ngoài tươm tất khi xuất hiện trong công ty của anh. Lần trước đi cùng Parm, tôi ăn mặc xoàng xĩnh chỉ vì chưa có quần áo phù hợp. Nhưng sau lần mua sắm hồi tháng trước, tôi đã tự nhủ nếu có cơ hội quay lại công ty của P'Phu, nhất định phải ăn mặc nghiêm chỉnh hơn.

"P từng bảo với em là việc ăn mặc vô cùng quan trọng mà." Tôi vẫn nhớ rõ cái lần bị anh mắng đấy, cảm giác khi ấy vô cùng tồi tệ. Do đó, bản thân không bao giờ muốn nó lập lại lần nữa.

"Tốt." Đối phương gật gù hài lòng, xoa đầu tôi lần cuối, rồi nhấc điện thoại gọi tới đầu dây nội bộ. Phần mình, bản thân nhanh chóng chụp lấy mớ tài liệu trên bàn, gấp gáp tiêu hoá chúng.

Những thứ liên quan đến công việc thì không nên xảy ra sai xót, mà cá nhân tôi còn là kiểu người ghét những thứ chệch hướng khỏi kế hoạch đã định trước. Dù cho chưa từng có kinh nghiệm hay học qua những thứ này, nhưng mấy tài liệu này cũng không quá sức với tôi. Ít nhất, chính mình vẫn có thể đọc hiểu và tiếp thu được chúng.

"Đi thôi."

"P'Phu..." Tôi kéo cánh tay người đàn ông đang đi phía trước. Thời điểm quay đầu lại, anh nghiêm nghị nhìn tôi, "Dù cho, em biết bản thân là một người xuất chúng. Nhưng để đọc hết những thứ này trong mười phút vẫn là bất khả thi. Anh có thể tóm tắt trước cho em biết cần phải làm những gì không?"

P'Phu thấp giọng cười, chẳng buồn bận tâm bộ dạng đang vô cùng căng thẳng của tôi. Bản thân thật sự muốn hỏi rằng có gì vui khi mà tôi đang hết sức nghiêm túc.

"Tôi sẽ không để em phải quá mức căng thẳng trong ngày đầu tiên đâu. Chỉ cần vào đó và quan sát cách mọi người làm việc như thế nào là được." Anh vò rối mái tóc của tôi, sau đó cẩn thận vuốt lại theo ý thích của mình, "Cuộc họp hôm nay cũng không quá mức quan trọng, chẳng cần đến sự hỗ trợ của thư ký, tôi vẫn có thể điều hành được. Nhưng nếu em đã tham gia, thế thì thử tập ghi chép lại những chi tiết quan trọng nhé."

P'Phu mang tôi rời khỏi văn phòng. Ngay khi đụng mặt vị thư ký đang trực bên ngoài, bà ấy lập tức trao cho tôi một cái áo khoác, đồng thời nở nụ cười khích lệ.

"Căng thẳng lắm hả?" Người bên cạnh thì thầm.

"Chỉ một chút thôi P. Em chưa từng làm công việc này bao giờ, cũng không nghĩ sẽ yêu thích nó đâu." Tôi thành thực trả lời. "Nhưng em cũng hiểu được phải làm gì rồi và sẽ cố hết sức."

"Em trưởng thành rồi đấy."

"Sao ạ...?" Tôi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn theo người đàn ông vừa nói xong, mãi đến khi chính mình vô thức dừng lại. P'Phu xoay đầu, kéo cánh tay tôi rồi đi tiếp.

"Thật ra, tôi đã cảm nhận được từ hôm đầu tiên chúng ta gặp lại rồi. Nhưng giờ mới nhắc thôi."

"Em bây giờ nhìn rất ngầu, đúng không?"

"Nhưng vẫn chỉ là một con thỏ điên khùng như trước giờ thôi."

"Đợi đã." Tôi gấp gáp quay đầu, suýt chút thì đập mặt vào người P'Phu, nhưng may mắn cả hai hiện tại đã đứng ngay trước phòng họp. Cảm giác căng thẳng lại ập tới. Và ngay trước khi bước vào bên trong, người bên cạnh giống như cảm giác được nỗi sợ của tôi nên vươn tay xoa đầu mấy cái thay cho lời động viên.

Dù sao thì... Mọi thứ sẽ không quá tệ đâu nhỉ.

...

À, hiện tại, tôi xin rút lại những lời đã nói! Cái gì mà "sẽ không quá tệ" chứ? Mẹ nó!

"Nước."

Nhận lấy chai nước trong tay người bên cạnh, tôi ừng ực một hơi hết cả nửa chai nhưng ức chế chồng chất trong lòng vẫn chưa cách nào xẹp xuống. Hiện tại, chỉ một chữ 'nóng đầu' là không đủ diễn tả cảm xúc của tôi. Bản thân bức bối đến mức chỉ muốn giẫm chết thủ phạm gây nên cớ sự này.

Đầu đuôi mọi chuyện xuất phát từ chính cuộc họp mà tôi tham gia với tư cách thư ký của P'Phu. Tóm tắt đơn giản là quá trình không được suôn sẻ cho lắm. Chính người nọ cũng bảo rằng nội dung họp hôm nay không bao gồm những đề mục quá mức quan trọng. Ban đầu, mọi thứ có vẻ khả quan. Mãi đến khi xấp tài liệu tôi vừa đọc qua ngay trước đó đã giải quyết xong, và đám người điên kia bắt đầu đề cập tới những đề mục mà bản thân chưa hề xem tới. Kết quả là chính mình buộc phải điên cuồng ghi chú đến hai tay rụng rời vì không biết phải tóm tắt trọng điểm ra sao. Cũng may, P'Phu đã thông báo trước rằng tôi còn đang trong thời gian thực tập ở vị trí thư ký nên nhìn chung thì không gây ảnh hưởng xấu gì. Lại thêm chiếc mặt nạ thân thiện đã vẫn quen đeo, tôi không vô tình nhăn mặt nhíu mày tỏ thái độ với bọn họ. Bằng không, chính mình nhất định bị chỉ trích.

"Em thật thắc mắc... Làm sao P có thể chịu đựng mấy lão già đó vậy?"

P'Phu xem chừng rất có kinh nghiệm trong khoản này đi. Chỉ cần chú ý nghe đám người đó thảo luận một chút, tôi đã nhận ra bọn họ chia làm hai phe. Nếu không vì ánh mắt hung dữ cùng thanh âm lạnh lùng của vị Chủ tịch trẻ, không chừng hai phe trái phải đã lao vào thanh toán nhau ngay trong phòng họp luôn rồi.

"Quen rồi." Đối phương trả lời ngắn gọn rồi nhún nhún vai. "Bọn họ rất thích bắt bẻ nhau vể mấy chuyện lông gà vỏ tỏi. Nhưng một khi vào vấn đề quan trọng, mọi người sẽ trở nên đồng lòng."

"Em có thể nhìn ra."

"Thế có làm nổi công việc này hay không?"

"Có thể nha."

"Nếu không thích, em vẫn còn thời gian thay đổi ý định đó."

Tôi giương mắt nhìn người đàn ông đang đứng, sau đó kéo tay anh ngồi xuống bên cạnh mình. Hiện tại, cả hai đã trở lại trong văn phòng của P'Phu nên bản thân mới dám làm mấy hành động thân mật như vậy.

"Nhìn xem, em bây giờ thậm chí còn tự tin hơn lúc trước nữa đấy."

"..."

"Sao em có thể để anh mệt mỏi một mình cả ngày được P? Hơn nữa... Em sẽ không để bọn họ đối xử với P như vậy." Dù cho đám người đó chưa tỏ thái độ rõ ràng, nhưng tôi vẫn cảm nhận được những ánh nhìn không hài lòng hướng về mình. Và ắt hẳn, P'Phu cũng từng phải chịu đựng qua những thời điểm tương tự thế, "P có thể vượt qua được, lý nào em không thể chứ?"

"Đúng thế."

"Mọi người đều phải học cách làm việc dưới áp lực cao... Cứ coi như em đang thực tập ở công ty P trước khi trở về tiếp quản công việc của Pa vậy."

Chẳng qua kỳ thực tập này có chút dài thôi...

"Thế em đã bàn những chuyện này với cha mẹ mình chưa?" P'Phu bình thản hỏi, rồi khúc khích cười khi bắt gặp bộ dạng xoắn xuýt của tôi.

"Phía Ja hẳn chẳng có vấn đề gì đâu. Nhưng bà cũng sẽ không giúp đỡ hay hỗ trợ gì. Những thứ em muốn có đều phải tự làm hết đấy."

"Phương pháp giáo dục của mẹ em rất tốt đấy."

"Đúng nha."

"Nhưng em thì... Haiz." Người nọ lại thở dài, ánh mắt bất đắc dĩ hướng về phía tôi như nhìn một đứa nhỏ cá biệt, nhưng không hề có chút nào đùa giỡn, ngược lại còn trông hết sức nghiêm túc.

"P nếu không nói được lời nào lọt tai, coi chừng bị ăn đập đó nha." Nói xong, chính mình giơ tay, làm tư thế như chuẩn bị đánh người. Ngay say đó, P'Phu bắt lấy tay tôi, cầm nó đánh lên mặt mình.

"Như thế này à."

Đừng có dùng cái mặt quyến rũ chết người đó mà!

"Anh học hư từ bao giờ vậy P?"

"Tôi có làm gì đâu?" Người nào đó trông đặc biệt vui vẻ, trên môi là nét cười nhàn nhạt. Sau đó, anh hạ tay chúng tôi xuống, nhưng nắm mãi chẳng buông.

"Có chuyện gì không ổn hở P?" Tôi gấp gáp hỏi khi cảm thấy bầu không khi tốt đẹp đang dần nhạt đi và trở nên gượng gạo. Càng ngắm nhìn nụ cười nơi gương mặt hung dữ, cùng ánh mắt khó dò của đối phương, chính mình càng thêm lo lắng, "P'Phu..."

"Em phải suy nghĩ thật kỹ... Này là tương lai... Là cả cuộc đời em đấy." Thanh âm nghe vào tai tuy có vẻ lãnh đạm nhưng chất chứa rất nhiều tình cảm giấu kín phía sau. Và ngạc nhiên thay, lần này, tôi tựa chừng đọc ra được chúng, dù không phải tất cả... Nhưng đủ để hiểu được P'Phu đang lo lắng điều gì.

"P nghe em này..." Tôi siết chặt tay đối phương, tỏ rõ thái độ nghiêm túc của mình.

"Ừm."

"Gia đình em có ba người. Pa kinh doanh đá quý, bình thường luôn có mấy gã cao to theo ông đi khắp nơi. Ja là nội trợ, thích ngồi ở nhà xem phim truyền hình cả ngày. Gia đình em có một căn nhà lớn ở Chiang Mai, cùng một trang trại trái cây vài trăm mẫu thì phải. Cái này em không rõ lắm, nhưng nó thật sự lớn, đi bộ mỏi cả chân..."

"..."

"Pa từng bảo rằng em cứ thoải mái làm những việc mình thích, miễn đừng gây rắc rối cho người khác, sống một cuộc đời an nhiên. Bởi vì, Pa đủ sức chu cấp cho em cả đời. Về phần Ja, bà lại yêu cầu em phải tìm ra thứ mà bản thân muốn làm để tự nuôi sống chính mình." Tôi khẽ cười, nhớ đến cuộc họp mặt đầu năm của gia đình mình hồi năm ngoái. "Ja bảo em hãy ra đời trải nghiệm thật nhiều và mắc lỗi. Nếu bản thân chưa biết nên làm gì, có thể hỏi xin lời khuyên từ những người xung quanh. Đợi đến khi đủ năng lực, hẵng trở về phụ giúp gia đình. Dù cho, tương lai vẫn còn là một ẩn số, nhưng dẫu sao cả Pa lẫn Ja đều còn trẻ. Khi cần thiết, mọi người sẽ ngồi lại bàn bạc lần nữa."

Nghe xong những gì tôi nói, P'Phu lại mỉm cười. Có lẽ, anh ít nhiều cũng tò mò muốn biết Pa và Ja là những người như thế nào. Thấy đối phương vẫn đứng mãi không nhúc nhích, tôi ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc rồi nói tiếp.

"Điều em muốn nói ở đây là... Dù không làm gì, bản thân vẫn có thể sống thoải mái vì gia đình đủ khả năng chu cấp cho em. Nhưng ở yên một chỗ đợi ngày trôi qua, làm vài chuyện vô bổ, vốn không phải thói quen của em. Chính vì vậy, bản thân thật sự muốn được làm việc cùng P và giúp đỡ những việc nằm trong khả năng của mình. Ít nhất, đó sẽ là lý do cho việc em ở lại nơi này... Anh hiểu không P?"

"Đã hiểu."

"Nếu hiểu rồi thì đừng lo lắng không đâu nữa nhé. Cũng chớ quên rằng em là con thỏ xuất sắc nhất trên thế giới này đó."

"Thật sao...?"

Bảo anh đừng lo lắng nữa không có nghĩa tôi muốn thấy vẻ mặt khinh bỉ này nhé.

"Cười lên nào. P, cười đi." Nói xong, tôi lại sáp đến gần đối phương. Mắt thấy yêu cầu của mình không được đáp ứng... Bản thân đành vươn tay, bắt lấy khoé miệng người đối diện, kéo nó thành nụ cười. Hành động bất ngờ này khiến anh kinh ngạc mất một hồi, nhất định vì không nghĩ đến tôi lại dám làm như vậy. Nhưng nói gì thì nó thật sự đáng dù cho có bị ăn đá đi nữa!

Thử tưởng tượng mà xem, với cái bộ dạng lạnh băng đó, bất thình lình lộ ra vẻ xấu hổ khi khoé môi bị tay tôi kéo thành nụ cười sẽ như thế nào.

Dễ thương chết đi được!

"Lần tới, P phải cười như vậy đó." Tôi phát hiện trái tim mình lại đập nhanh hơn bình thường nữa rồi.

"Với người khác cũng cười như vậy sao?" Anh hỏi, nhưng không hề gạt tay tôi ra khỏi mặt mình. Thanh âm bị bóp méo khiến tôi phá lên cười sặc sụa. Cũng không biết vì sao hôm nay tâm trạng người nọ đặc biệt tốt đến vậy. Anh không hề tức giận hay tỏ thái độ với những trò đùa của tôi, lại thêm ánh mắt dịu dàng hiếm thấy nữa.

"Cuời với một mình em là được rồi. Đừng để người khác thấy đó."

"Đồ nhỏ nhen."

"Dĩ nhiên rồi!" Càng là đồ tốt thì không thể chia sẻ đồ với người khác, đúng không? Chỉ duy khuôn mặt này đã đủ hấp dẫn không biết bao nhiêu người rồi. May mắn thay, khí chất dọa người cộng thêm ánh mắt dọa người của anh khiến kẻ khác phải đi đường vòng. Bằng không, tôi nhất định phải ngày ngày xoay mòng mòng, nghĩ cách loại bỏ đám ong bướm vo ve xung quanh mất.

"Lại làm cái mặt gian tà đấy nữa." Người nọ nói. Cũng chẳng biết từ lúc nào tay bị anh giữ chặt, ngăn không cho tôi tự chạm vào mặt mình nữa? Đổi ngược lại, đối phương vươn tay chọt mấy cái, như muốn nhắc nhở về biểu cảm đặc sắc của tôi.

"Mặt em trông như thế nào vậy? Làm ơn để nó trở về như bình thường đi." Tôi thật sự nghiêm túc tự hỏi vì sao biểu cảm của mình lại dễ bị chú ý đến vậy.

"Hừm..." P'Phu nhíu mày, trông như đang cân nhắc rất nhiều. "Về cái này..."

"Oops..." Tôi giơ tay che đi khuôn miệng đang cười toe toét trong khi mắt vẫn dán chặt trên người P'Phu. Tay cũng ngứa ngáy muốn rút điện thoại ra để chụp lại khoảnh khắc này. Nhưng nếu thật sự làm vậy, chính mình không chỉ bị đá vài phát thôi đâu.

Biểu cảm hiện tại của P'Phu khiến tôi chỉ muốn phá cười thật lớn. Vẫn là biểu cảm lãnh đạm thường ngày nhưng kết hợp với nụ cười nhếch mép, nên trông hài hước mà lại chẳng rõ vì sao.

"Cười gì vậy hả?" Đối phương đã quay về với gương mặt cá chết quen thuộc, nhướn mày đe dọa.

"Em muốn hỏi hôm may có chuyện tốt gì mà anh trông vui vẻ quá vậy?" Người nọ không chỉ thỏa mãn tất cả yêu cầu đưa ra cho anh, mà còn chấp nhận cả những việc mà tôi chẳng tin là đối phương sẽ làm.

"Nhìn em căng thẳng là tôi lại thấy vui."

"Gì chứ. Hóa ra... Nhìn em căng thẳng như vậy, P không có cảm giác gì sao?" Tôi bày ra vẻ mặt vừa ngờ vực lẫn buồn bã. Nhưng người nọ chỉ coi đó như một trò đùa và tiếp tục cười. Xem đi... Cười sung sướng quá nhỉ.

"Đùa thôi." Anh nhún vai, sau đó lại giơ tay xoa đầu tôi theo thói quen thường ngày. "Có lẽ là vì nghe được câu trả lời của em đi. Trong lòng cũng tự nhiên vui vẻ."

Nghe được đáp án của P'Phu, tôi lại chỉ biết im lặng. Ngày hôm nay, anh đột nhiên thoải mái thổ lộ những suy nghĩ trong lòng ra ngoài, khiến tôi nhất thời chưa biết nên đón nhận như thế nào.

"Sao hôm nay lời P nói nghe thuận tai thế?"

"Như vậy không tốt hả?"

Dĩ nhiên quá được luôn. Nhưng anh không biết hai chữ 'xấu hổ' viết thế nào à? Chưa nói đến... Mấy câu thổ lộ sến súa đi với gương mặt lạnh lùng kia, đến cuối cùng, người chẳng dám nhìn thẳng chỉ có mình tôi thôi, không phải sao?

"Tốt hơn hết là thay đổi chủ đề đi."

"Không thích thế này hả?" P'Phu lắc lắc đầu rồi đứng lên. Khỏi đoán cũng biết, người nọ hẳn muốn quay lại với công việc rồi. Thấy thế, tôi vội giữ tay anh lại, kéo nhẹ một cái để thu hút sự chú ý của anh.

"Chúng ta phải tổng kết lại vài thứ, phòng khi hai bên còn chưa hiểu hết ý nghĩ của nhau."

"Em muốn nói đến vấn đề gì?" Người đàn ông với bộ dạng hung dữ khó hiểu nhíu mày, nhưng vẫn đồng ý ngồi trở lại. Vì thế, tôi quay nhìn đối phương với thái độ hết sức nghiêm túc.

"Nên bắt đầu thế nào nhì?"

"Chuyện công việc sao?"

"Ừm."

"Lần sau cùng đến công ty, rồi tôi sẽ tìm cho me một người hướng dẫn. Đầu tiên hãy cứ học những thứ căn bản trước. Nếu đạt yêu cầu, em có thể thăng lên chính thức."

"Được đó." Tôi gật đầu chấp thuận, nhưng chẳng rõ vì sao người đối diện lại trông có vẻ thất vọng.

"Trước khi bắt đầu làm việc cho tôi, me phải nói chyện rõ ràng với cha mẹ mình. Dù cho, đây có là điều bản thân mong muốn, nhưng có thật sự ổn không nếu em phải làm việc lâu dài ở Anh?"

"Có lẽ, em phải quay về nói chuyện thẳng thắn với họ." Tôi thành thật nói ra dự định trong lòng. Trước khi đến đây, chính mình đã đồng ý với Ja sẽ không ở lại quá sáu tháng. Với kỳ hạn rộng rãi như thế, tôI đương nhiên không thể trả giá thêm nữa. Về phần Pa... Hiện tại, ông ấy vẫn cho rằng tôi bay sang đây để tìm cảm hứng cho cuộc sống. Nhưng bản thân đồng thời cũng hứa với Ja, sau khi quay về phải thành thật khai hết mọi chuyện với ông... Chỉ là không biết, P'Phu có thể về cùng tôi hay không, "P'Phu này..."

"Hửm?"

"Nếu Pa không đồng ý chuyện của bọn mình... Em nên làm gì đây?"

P'Phu lập tức bối rối, như thể vừa nghe được một câu hỏi hết sức ngu ngốc và vô nghĩa. Nhưng cuối cùng, sau một hồi chiến đấu với bộ dạng đáng thương phía đối diện, người đàn ông có vẻ ngoài hung dữ chỉ đành thở dài, rồi nắm lấy tay tôi.

"Chẳng phải em từng bảo rằng, một khi nghiêm túc hẹn hò với ai đó phải mang đối phương về gặp mặt cha mẹ mình sao?"

"Đúng thế."

"Cha mẹ tôi cũng gặp rồi... Thế bây giờ em định chơi xấu không đưa tôi về ra mắt gia đình mình sao?"

"Ý P là..."

"Tôi bảo này, em chỉ việc ngồi yên và đợi là đủ rồi..." Nơi đáy mắt ấy tựa hồ ánh lên vẻ dịu dàng và cưng chiều mà tôi chưa từng thấy trước đây.

"..."

"Phải để tôi làm gì đó cho người của mình chứ."

Next chapter