webnovel

Kẻ Du Hành Thời Không

Author: Meltea
Fantasy
Ongoing · 10.5K Views
  • 3 Chs
    Content
  • ratings
  • N/A
    SUPPORT
Synopsis

“Từ đây mở đầu một cuộc hành trình dài của kẻ du hành thời không”

Tags
3 tags
Chapter 1Chương I:Thế Giới Kỳ Lạ Kia (1)

Trong cuộc sống, không ai là chưa từng trải qua những cung bậc cảm xúc hỉ nộ ái lạc trên thế gian này. Dù là vui, là buồn, là hận hay là yêu thì đó cũng là những cảm xúc mà bất cứ ai sinh ra trên thế gian này phải trải qua trong cuộc sống. Tôi không thích phải cảm thấy hận, càng ghét phải cảm thấy đau buồn, nhưng tôi cũng chẳng thích cảm thấy vui mừng chút nào. Vì sao ư? Cảm xúc vui mừng tàn khốc quá, nó chỉ càng khắc sâu sự bất hạnh sắp ập đến mà thôi, nhưng mà đôi khi tôi sẽ thấy tiếc nếu không được cảm thấy vui vẻ đấy.

Tên của tôi là Hoàng Kiều An, tôi là một học sinh trung học bình thường. Về tính cách, tôi nghĩ mình không khó ưa, nhưng mà tôi tất nhiên cũng chẳng phải loại hoàn hảo. Không ai hoàn hảo mọi mặt từ ngoại hình đến tính cách, trên thế gian này chỉ đơn giản là không thể tồn tại người như thế. Tính tôi ít nói, không thích nói chuyện với người khác, hơi nhút nhát và có hơi... điên một chút. Tôi thích ở nhà hơn là ra ngoài chơi. Học bài xong thì đọc chuyện, nghe nhạc hoặc chơi game.

Tôi không giỏi nói chuyện, chủ đề và lời nói không có sức hấp dẫn, không được bạn bè cùng lứa yêu thích một chút nào. Trong lớp chỉ có vài người bạn thân chịu nói chuyện cùng. Tôi không thể nhận xét cả ngoại hình lẫn tính cách của bản thân, tôi chỉ thấy mình là một kẻ đầy khiếm khuyết. Nhưng có lẽ vì ngoại hình xấu xí, tôi thường bị người khác giới trêu chọc, nói xấu. Tôi cũng thừa biết rằng tôi chẳng có điểm gì tốt đẹp để tự hào về, nhưng ít nhất thì bọn họ cũng đừng nói người khác xấu đến mức ma chê quỷ hờn như thế chứ. Trên đời này tôi ghét nhất loại người chưa hiểu rõ về người khác mà đã vội đi đến kết luận xấu về người ta.

Điểm đặc biệt ở tôi sao?

Có lẽ là thế giới mà tôi nhìn thấy hơi khác so với thế giới mà người xung quanh nhìn thấy một chút?

Gần đây khi đi trên đường tôi thường bắt gặp những con người có cơ thể trong suốt và không có chân bay lơ lửng khắp phố. Cơ thể của họ mơ hồ, không rõ đường nét. Đôi khi ở gần họ, tôi lại cảm thấy bất an mà cũng có lúc lại thấy yên bình.

Linh hồn.

Vong hồn.

Ma quỷ.

Yêu quái.

Bọn họ được gọi bằng những cái tên khác nhau, nhưng tôi gọi tất cả bọn họ là "những kẻ không phải phàm nhân". Những kẻ phi nhân đó có kẻ tính tình thiện lương, mà cũng có kẻ ác. Mọi thứ tồn tại trên thế gian này đều có hai mặt âm và dương. Giống như một tấm gương, nhưng thật ra hai mặt của một vật không giống nhau như vẻ bề ngòai. Nếu một mặt là tốt vậy chắc chắn mặt còn lại là xấu, dù về cơ bản họ là người tốt thì sâu thẳm bên trong tâm hồn họ vẫn có "ác".

Ngày hôm đó, tôi được người bạn thân nhất rủ chơi cùng một trò chơi trên điện thoại gọi là「Âm Dương Sư 」

Tôi đã từng thấy qua trò chơi này trên cửa hàng tải ứng dụng trong điện thoại. Nghe nói trò chơi này là của Trung Quốc, nhưng lấy phong cách, truyền thuyết Nhật Bản để viết nên cốt truyện cho game. Lúc ấy là vì còn để tâm đến một trò chơi khác nên tôi không để ý đến trò chơi mang tên「Âm Dương Sư」đó. Người bạn của tôi nói trò chơi này có cốt truyện hay, đồ hoạ lại đẹp. Tôi vì trước đó có hứng thú với phong cách Nhật Bản, chủ yếu là vì những bộ phim hoạt hình, truyện tranh mà tôi xem, nên bị hấp dẫn bởi những lời nói của cậu ta.

Khi trở về nhà, tôi quyết định tải trò chơi này về để chơi thử. Thật không may, máy tôi không thể cập nhật và giải nén dung lượng của nó. Cả màn hình điện thoại nhuộm một màu đen xì, chờ mãi không thấy có gì hiện ra. Tôi biết không thể vào được game, mang theo tâm trạng tràn trề thất vọng mà đành phải bỏ ý định chơi trò chơi này. Người bạn kia vẫn chưa từ bỏ việc mời tôi chơi cùng, lại còn cùng người chị gái song sinh của tôi bàn tán về "Âm Dương Sư" mỗi ngày.

Hai người là đồ độc ác mà! Tôi đâu phải không có hứng thú với game đó chứ, các người lại còn muốn khiến cho tôi thêm đau khổ vì không chơi được trò chơi đó hay sao?

Giữa học kì một năm tôi học lớp tám, điện thoại cũ của tôi bị hỏng. Khi đó cha rất chiều tôi, tôi lúc đó lại còn là một đứa ham chơi, không để tâm vào việc học hành. Cha đã mang về cho tôi một chiếc điện thoại mới để phục vụ cho việc học và trao đổi thông tin, nhưng trong mắt một đứa học sinh ham vui thì làm gì có chuyện dùng một món đồ vật ngon lành thế kia cho việc học chứ. Thật ra một phần là do tính lười biếng của tôi, còn phần lớn là do người bạn đó làm hư tôi. Câu chuyện này khá dài, nên tôi sẽ kể tiếp sau. Tôi vẫn chưa từ bỏ hoàn toàn ý định chơi trò chơi đó đâu! Lần này tải về được, máy đang cập nhật rồi giải nén dung lượng. Nhìn màn hình, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Đúng lúc ấy, một ánh sáng chói mắt lóe lên, khiến tôi không thể nhìn thấy gì.

Khi tỉnh lại, tôi đã không còn ở trong phòng ngủ nữa rồi, mà tôi đang ở trong sân vườn của nhà ai đó. Trong sân vườn có trồng một cây hoa anh đào, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hoa anh đào gần đến như vậy. Có lẽ bây giờ ở đây đang là mùa xuân? Một làn gió mát mẻ thổi qua khiến từng cánh hoa khiêu vũ theo gió trước khi rơi xuống sân. Tôi mải mê ngắm nhìn cảnh tượng nàng cánh hoa cùng chàng gió khiêu vũ đến ngây người.

"Đẹp quá..."

Tôi cứ ngỡ mình đang nằm mơ, đành phải véo má mình một cái. Đau quá!! Tôi không nằm mơ!

Một giọng nói đột ngột vang lên, làm tôi tỉnh khỏi cơn mê.

"Vị tiểu thư này, mau giúp ta gọi Seimei đại nhân dậy đi!"

Rồi đến một giọng nữ.

"Tỷ tỷ, xin hãy giúp đỡ bọn ta!"

Là thanh âm của ai?

Tôi vẫn chưa dám tin vào mắt mình, lại bị ai đó gọi. Hai giọng nói nghe khá trẻ con, có lẽ chủ nhân của những giọng nói đó là hai đứa trẻ. Là ai vậy? Dưới chân tôi có cái gì đó nhột nhột, tôi liền nhìn xuống.

"M-Một con chó biết nói!" Tôi giật mình hét lên.

"Kohaku không phải là chó, mà là hồ ly! Là hồ ly đó!" Cái sinh vật giống một con chó có hai cái đuôi đó đáp lại lời tôi, nó có vẻ giận dữ khi bị gọi là "chó".

"Kohaku, bình tĩnh lại nào! Seimei bị làm sao đó mà khi ta cố gắng giúp hắn, chẳng có gì xảy ra cả. Ta không giúp được gì cả, việc này chỉ kẻ có linh lực mạnh mới làm được, không thể nhờ phàm nhân giúp đỡ. Ta cảm nhận được tỷ tỷ không đơn giản chỉ là người bình thường không có linh lực, vậy nên xin hãy giúp đỡ chúng ta!"

"Kohaku?"

Đây là tên của nó sao? Chắc là cái tên mà chủ nhân của con chó, à không, là tên mà chủ nhân của con hồ ly hai đuôi này gọi nó. Vậy "Seimei" có lẽ là tên của vị chủ nhân đó? Sao tôi cứ có cảm giác như đã nghe cái tên này ở đâu đó rồi nhỉ?

"Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau tới giúp ta gọi Seimei đại nhân dậy đi!" Kohaku nói.

Vẻ mất bình tĩnh hiện rõ trên mặt nó, cái con vật này thật chẳng dễ thương gì cả!

"Rồi rồi, ta giúp hai người là được chứ gì" Tôi nói, đưa tay lên chỉnh lại kính và đi theo thiếu nữ bí ẩn và cái sinh vật kì quái kia.

Dù nói vậy, nhưng tôi ngoài khả năng nhìn thấy ma quỷ, ai nhìn vào cũng chắc chắn một trăm phần trăm rằng tôi chỉ là người thường. Hai người bọn họ đang đi vào trong ngôi nhà gỗ gần cây hoa anh đào. Tôi đi theo sau họ, dừng lại trước cửa để cởi giầy trước khi vào nhà...

----Còn nữa----

You May Also Like