webnovel

Yêu nhân

Ma Kim hiện tại cùng đi với Hồ Mẫn nên hắn tự tin có thể tẩu thoát nếu gặp bất trắc. Vậy nên hắn ta trực tiếp đi tới căn nhà gỗ của vị cô nương lạ mặt hôm bữa để thăm dò.

Cốc cốc.

Ma Kim vừa gõ cửa vừa hỏi:

- Có ai không?

Không có tiếng đáp trả, Ma Kim đạp cửa xông vào.

Hắn cùng Hồ Mẫn tìm kiếm, không có gì khả nghi, ngoài trừ, nội thất bên trong khá sạch sẽ, trên giường còn chút hơi ấm và một chút mùi hương kì lạ.

Với người đã quá quen với tầng hầm, mật đạo như Ma Kim, hắn lục tung sàn nhà lên, quả nhiên tìm thấy một lối thông xuống, nhưng hắn thầm thì với Hồ Mẫn gì đấy rồi sau đó dọn dẹp mọi thứ về vị trí ban đầu.

Hồ Mẫn cố ý hét lớn:

- Nơi đây không có gì hết!

Ma Kim cũng nói to đáp lại:

- Thế chúng ta về báo với trưởng làng thôi!

- Chúng ta tìm kiếm khu vực xung quanh nhé!

- Trời sắp tối rồi! Nguy hiểm lắm, chúng ta rút thôi! Ta không thể lo cho nàng đâu.

Nói xong hai người rời khỏi đó, tuy nhiên lại dùng thân thủ chạy một vòng tròn quay lại gần chỗ căn nhà, núp sau thân cây để rình trộm. Thì ra ban nãy hắn nói nhỏ với Hồ Mẫn để nàng diễn kịch theo hắn. Chứ thực chất hắn chỉ cẩn thận, không dám mạo hiểm bước xuống dưới đó.

Quả đúng như hắn phán đoán, không có kẻ đi ra thì cũng có kẻ chạy vào, con ả hôm bữa dụ dỗ hắn từ trong rừng gấp rút chạy vào căn nhà gỗ. Nhưng Ma Kim vẫn kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, tất nhiên trong thời gian rảnh rồi, hắn úp mặt vô thác nước của Hồ Mẫn để thưởng thức. "Như thế này thì tới sáng mai còn được!" Ma Kim thầm nghĩ.

Bỗng Hồ Mẫn hét lên:

- Anh yêu ơi, ra rồi!

- Mới có tí nước thế này mà ra cái gì chứ?

- Không không, ý em, á á, đừng cắn nữa, ý em là cô nương ban nãy đi ra khỏi nhà rồi kìa.

Ma Kim lật đật đứng dậy rồi bám theo, nhưng mà có vẻ hướng cô ta đi là trở về ngôi làng. Tất nhiên là việc gì giải quyết trong bí mật thì sẽ tốt hơn, hắn dùng phân thân chặn đường con yêu nữ kia.

- Đứng lại, còn nhớ ta không?

- Ngươi là ai?

Hắn ta tháo mặt nạ ra, và bước tới. Cô nương đó thấy thế thì vô cùng hoảng sợ.

- À quên, ta chưa lột lớp ngụy trang ra. Hì hì.

Thế là hắn xóa bỏ cái miếng thẹo trên mặt.

- Thế nào? Nhận ra chưa?

- Ta chưa từng gặp qua ngươi.

- Ơ cái con này, à khoan, hình như hôm đấy ta đeo mặt nạ khác.

- Ngươi đang nói lung tung cái gì đấy? Ngươi muốn gì ở ta?

- Im mồm, con yêu nghiệt ngươi, lạm sát người vô tội, chịu chết đi.

- Ta không phải yêu quái!

Hắn lao tới, nhanh chóng cởi đồ cô nương ấy ra. Ả ta vùng vẫy trong bất lực, chỉ có thể hét lớn:

- Khốn khiếp, ngươi là tên cặn bã!

Hắn đưa mũi xuống hít một hơi thật sâu.

- Ồ, có mùi này! Giải thích đi.

Lúc này gương mặt của cô nương ấy có chút lo lắng:

- Mùi gì chứ, ngươi lại nói linh tinh gì đấy.

- Ta từng gặp rất nhiều yêu nhân rồi, trên người bọn họ có mùi, đám yêu Hạ giới bọn ngươi chắc chắn không có dụng cụ khử mùi rồi!

- Ta thật sự không phải yêu quái.

- Đợi tí.

Hắn ta sờ soạng cô ta, dùng một tay mân mê nhũ hoa, tay còn lại bắt đầu nghịch nước, trong vài phút ngắn ngủi đã khiến cô nương ấy rên rỉ, bắn ra ào ạt.

Hắn úp mặt vào húp rất nhiệt tình.

"Lạ nhỉ, không có vị của yêu nhân."

.

Ma Kim vào lúc phân thân ra để giải quyết nhu cầu của các nữ nhân trên giường, vô tình phát hiện ra khả năng đặc biệt, đó chính là khi hắn nhận chia sẻ giác quan từ phân thân, thì việc nếm thử âm dịch, không đem lại xúc cảm mãnh liệt như bản thế.

Chính vì lẽ đó, hắn có thể úp mặt vào bất cứ thác nước nào mà không ngại bị ngất xỉu, tuy nhiên đánh đổi bằng việc hắn không thể dùng phân thân để nếm thử nhiều loại âm dịch tinh khiết cùng lúc.

.

Ma Kim chuyển sang ngửi thử bàn tay của ả, phát hiện có nhiều mùi yêu khí hơn bình thường. Hắn vớ lấy bộ y phục ngửi lại lần nữa cho chắc "Ả không phải yêu nhân, nhưng thứ trong căn nhà gỗ đó, chắc chắn là yêu nhân, hoặc là yêu quái!"

Sự khác biệt của yêu nhân và yêu quái tất nhiên là hình dạng, yêu quái là những con yêu thú sở hữu trí tuệ, nếu như nó đoạt xá của con người thì mới thành yêu nhân, thế hệ sau của nó cũng có tỉ lệ cao là bẩm sinh yêu nhân.

Ma Kim hét lớn uy áp:

- Nói! Tầng hầm trong căn nhà gỗ kia, giấu thứ gì?

Gương mặt của ả ta bắt đầu lo lắng, bồn chồn, đành trả lời bừa:

- Chỉ là cất đồ lặt vặt thôi.

Ma Kim cười lên bỡn cợt:

- Ủa, trong đó có tầng hầm thật à? Ha ha.

Nữ nhân đó có vẻ tức giận vì phát hiện bản thân bị lừa một vố.

- Ngươi, rốt cuộc là ai?

- Không cần biết, nhưng mà, ngươi cũng xinh quá đấy, để xem con quái vật của ngươi có lớn hơn của ta không nhé!

Nói xong, hắn lôi thứ khổng lồ phía dưới đâm liên tiếp, mặc cho cô ta gào thét khóc lóc van xin. Dù gì đó cũng chỉ là phân thân của hắn, nhân cơ hội này dùng nó để nếm trải nghiệm mới hòng gia tăng tu vi.

Hồ Mẫn mọi khi sẽ phản đối, nhưng mà lúc này trong người nàng cũng đang nóng bừng:

- Chủ nhân, em muốn!

Thế là ở bụi rậm đằng đó cũng có một trận giao chiến nhỏ, chỉ khác là bên đây sử dụng hàng thật.

.

Mới quất nhau tầm vài phút, phân thân đã tan biến, nhưng không phải vì hết thời gian triệu hồi, mà do một thứ gì đó lao tới cắn xé, thì ra có một tên nhóc yêu nhân, gương mặt rậm lông, còn có chiếc đuôi dài.

Ma Kim liền tạm dừng việc ân ái với Hồ Mẫn lại để mà tập trung đánh giá tình hình.

Hồ Mẫn lúc này vẫn nhõng nhẽo vòi vĩnh:

- Anh à! Chưa xong mà.

- Từ từ đã, để xem tình hình thế nào.

- Anh à!

- Câm mồm!

Bị Ma Kim quát, Hồ Mẫn bực tức, vội chộp lấy thanh lưỡi hái bay nhanh đến chỗ hai kẻ khả nghi kia.

Ma Kim không kịp cản lại, chỉ biết chạy theo hét lớn:

- Con điên này, tao giết mày chết! Quay lại đây.

Thiếu niên bán nhân đang dìu thôn nữ kia đứng dậy, nghe tiếng thấy tiếng động, y liền gầm gừ nhe nanh vuốt.

Hồ Mẫn nắm cán vũ khí, nhảy tới phía trước lộn vòng mượn quán tính quăng nó hướng về phía tên yêu nhân kia. Đối phương phản xạ rất nhạy, liền có thể lách sang một bên né tránh.

Nhưng mà nàng ấy lập tức phóng tới dùng móng tay cào vào mặt của đối phương.

Tên đấy ấy vậy mà trở nên điên loạn hơn, tiếp tục bật nhảy tới vồ lấy Hồ Mẫn, đôi bàn tay nhỏ bé của nàng há có thể sánh được với yêu nhân có thể hóa hình.

Hồ Mẫn ngay lập tức rơi vào thế yếu, vội vàng dùng phân thân đánh lạc hướng rồi bỏ chạy.

Tên yêu nhân căn bản không đuổi kịp. Nhưng mà nó bỗng dừng lại, rồi hống lên, tiếng gầm vang khắp cánh rừng, Hồ Mẫn trong phút chốc bị áp chế tinh thần, phân thân cũng bị biến mất, để lộ ra bản thể đầy sơ hở.

May mắn là Ma Kim kịp thời chạy đến tương trợ, hắn phóng hàng chục mũi kim có tẩm thuốc độc vào kẻ đích. Chính vì lẽ đó hắn thành công thu hút sự tấn công của yêu nhân, nhưng mà bộ pháp của Ma Kim vô cùng lợi hại, hắn nhấp nhả khiêu khích con mồi một cách dễ dàng.

Hồ Mẫn rất nhanh đã tỉnh táo trở lại, nàng mau chóng liên thủ với Ma Kim, đôi nam nữ chạy vòng vòng xung quanh trêu đùa tên nhóc bán yêu đang cuồng loạn.

Sau vài phút, chất độc trong kim châm mà Ma Kim phóng thích bắt đầu ngấm vào cơ thể địch thủ, tốc độ của thiếu niên đó trở nên chậm hẳn.

Ma Kim đá mắt ra hiệu cho Hồ Mẫn tấn công vị cô nương kia, Bạch Miêu đã được xuất trận, điều này làm tên yêu nhân kia có chút hoảng loạn.

Chớp lấy thời cơ đó, Ma Kim liền phóng tới tung một cước thật mạnh khiến nó văng ra xuyên qua đốn ngã một cái cây cao rồi la liệt nằm dưới đất.

Thôn nữ thấy vậy vội vàng chạy tới chỗ yêu nhân đang bị trọng thương, nhưng mà hai phân thân của Ma Kim xuất hiện để ngăn cản họ đoàn tụ với nhau. Một cái thì giữ chặt ả nữ nhân, một cái thì xách lưỡi hái tới dứt khoát chặt đứt gân chân của kẻ bại trận kia.

Còn bản thể Ma Kim lúc này nắm đầu Hồ Mẫn đập mạnh xuống đất, không quên sút nàng như một trái bóng.

Nữ nhân tên Lam Ngọc bất lực òa khóc, phân thân của Ma Kim thì bá đạo rồi, bản thể đang bận việc nhưng nó vẫn có thể trêu ghẹo theo bản năng:

- Sao thế? Con yêu quái đó là gì của ngươi?

- Thả ta ra!

- Để ta đoán nhé, là hài nhi của ngươi à?

Nữ nhân đó lặng thinh, hắn nói tiếp:

- Một yêu nhân cưỡng hiếp ngươi, hay là yêu quái, hay người chủ động làm tình với cả một con yêu thú?

Thấy ả ta không trả lời, cái phân thân còn lại nhanh trí hành hạ tên yêu nhân đang quằn quại trên đất khiến ả không thể chịu đừng được, liền van xin:

- Dừng lại, làm ơn! Ta nói!

Mà tính ra phân thân cũng biến thái như bản thể, vừa nghe ả ta nói, nó vừa vòng tay ra đằng trước mân mê hai cái bộ phận nhạy cảm. Tên yêu nhân nằm dưới đất rơi lệ, miệng không ngừng kêu lên gào thét.

- Mẹ!!! Mấy người thả mẹ ta ra!

Mẫu tử nhìn nhau, đôi mắt chất chứa đầy phẫn uất và tuyệt vọng.

- Mười năm trước, khi ta vào rừng có gặp một con sư tử, cả hai sinh lòng hảo cảm, ta cùng nó quấn quýt với nhau, sau một thời gian nó rời đi, để lại cốt nhục trong bụng ta. Ta một mình nuôi hài nhi khôn lớn, nó trước giờ lương thiện lắm, nhưng mà không biết tại sao vài tháng gần đây lại muốn ăn thịt người đến điên dại, đến ta cũng không thể cản nó, để tránh việc nó bị lộ thân phận, ta đành dùng nhan sắc quyến rũ nam nhân tới căn nhà gỗ, sau đó tẩm độc vào nước khiến kẻ đó bất tỉnh.

- À, chắc là do nhu cầu thăng lên nhị giai, không có gì lạ. Nhưng điểm quan trọng ở đây là yêu nhân lai giữa yêu quái và người mạnh mẽ đến thế à? Nghe bảo trong trường hợp một phần mười vạn mới xảy ra kì tích đấy, chưa tới mười tuổi đã đạt tới nhị giai.

Bản thể Ma Kim tiến tới gần, lại cái dáng điệu quen thuộc ẳm Hồ Mẫn vuốt ve như đang bồng con nít, hắn lắc đầu nói:

- Thứ này, không thể giữ lại rồi.

Ả nữ nhân kia vội quỳ xuống cầu xin hắn tha mạng cho tiểu tử bán nhân, nhưng mà câu nói lạnh lùng của Ma Kim khiến ngay cả ma đầu như Hồ Mẫn cũng rợn người:

- Em yêu, triệu Bạch Miêu ra ăn thịt hai mẹ con chúng đi.

Hồ Mẫn dứt răng ra khỏi cổ hắn để nói chuyện nghiêm túc:

- Không. Anh ác độc như thế, em mách Như tỷ!

- Sao thế, bọn chúng lạm sát người vô tội mà.

- Nhưng mà giết tên kia thôi nhé. Nữ nhân này tội nghiệp quá, cho gia nhập Nhật Nguyệt giáo đi.

- Gia nhập á? Hừm, để xem, cơ thể đó, có thể cho lai giống với yêu thú nào khác không nhỉ?

- Em mách Ái Như!

- Anh đùa đó. Thôi thì giữ mạng lại cho cô ta vậy. Nhưng mà, phải cần vài thao tác xoa dịu tinh thần, đừng mách lẻo đại tỷ đó!

Thế là một bên, Bạch Miêu cắn xé ăn sống tên yêu nhân kia, còn bên này, Ma Kim dùng dâm khí tối thượng để tẩy não nữ nhân chân yếu tay mềm, thậm chí còn để ba phân thân cùng lúc cưỡng hiếp cô ta.

Biện pháp này hắn cũng lần đầu thử nghiệm, nhưng có vẻ hiệu quả, cách mà cô ta phản ứng sau hiệp ba hiệp bốn lại là van xin được tận hưởng hiệp năm hiệp sáu.

Thử nghĩ mà xem, vừa chứng kiến cảnh đứa con ruột thịt bị ăn tươi nuốt sống, bản thân cũng bị người ta đâm liên tục vào ba vị trí nhạy cảm, không thể vùng vẫy phản kháng, chỉ có thể hận thấu trời xanh, bất lực tựa cỏ cây bị vó ngựa giẫm nát, xác không tàn thì hồn cũng lạc phách.

Ma Kim kiểm tra tu vi của nữ nhân kia thấy không có chút tiến triển còn thần trí của ả đã nửa mê nửa tỉnh, sát khí lúc có lúc không, vô cùng bất ổn.

"Ra là thiên phú truyền linh khí không áp dụng với phân thân. Chỉ có dâm khí trên phân thân hoạt động! Mặc dù vậy, ta chưa chia sẻ dâm khí tối thượng trong lúc ân ái nên thần trí của đối phương trở nên điên loạn" Hắn thu về không ít thông tin có ích thông qua hành vi đồi trụy vừa rồi.

.

Ma Kim và Hồ Mẫn sau đó đem chiến lợi phẩm quay lại ngôi làng báo tin:

- Bọn ta đã phát hiện ra một hang ổ yêu quái, tuy đã đánh đuổi nhưng mà không biết khi nào bọn chúng sẽ bỏ chạy. Các ngươi xem này.

Hắn quăng cái bàn tay lông lá của tên yêu nhân xuống đất, coi đó là bằng chứng, lại dẫn về ả thôn nữ đang trong tình trạng kiệt quệ, y phục rách rưới, nhem nhúa mà bảo rằng đây là nạn nhân bị yêu quái hãm hiếp đến nỗi thần trí điên đảo.

- Ta không nghĩ khu vực này đã hết yêu quái đâu.

Nghe được điều đó, dân làng không tránh khỏi việc kinh ngạc và hoảng sợ, bọn họ bắt đầu nhốn nháo cả lên. Chớp lấy cơ hội hiếm có, Ma Kim liền ra dáng anh hùng, dõng dạc nói lớn:

- Mọi người, toàn bộ hãy di cư về Hoàng Hà Thành, có một đồn điền cao su vừa mở, trai gái già trẻ ở đó có thể yên bình sống cả đời không lo cái ăn cái mặc, không lo sợ yêu quái!

Nghe vậy dân làng vội quỳ lạy cảm tạ đại ân nhân, vì cảm thấy bất an nên họ rất nhanh chọn lựa đi theo Ma Kim trở thành nhân viên của hắn.

Ma Kim thầm nghĩ: "Thế này thì yên tâm rồi, để đám thuộc hạ quan sát xem có kẻ nào khả nghi nữa không rồi diệt khẩu luôn cho chắc."

Next chapter