webnovel

Thực hiện mơ ước

Ma Kim nhàn nhã được binh lính khiêng kiệu đưa về đến tận cổng. Tuyết Hân đang thay cho Ái Như quản lý cửa tiệm thì nhân viên thông báo, nàng đành bước ra xem có vị khách quý nào tới, mọi khi rầm rộ thế này chỉ có thành chủ hoặc thế gia nào đấy thôi.

Thấy bóng dáng Ma Kim khập khiễng được binh lính dìu vào, Tuyệt Hân mừng rỡ vội vàng chạy tới, sực nhớ danh phận nhỏ bé của mình, nàng khựng lại khép nép đứng bên cạnh, cúi đầu hành lễ:

- Mừng gia chủ trở về!

Ma Kim đưa tay ra và nhẹ nhàng nói:

- Sao thế, không tính đỡ ta vào trong sao?

Gương mặt của nàng vui vẻ hẳn lên, liền đón lấy vòng tay từ hắn. Ma Kim không quên cảm ơn những binh lính đã nhiệt tình giúp đỡ mình:

- Đạ tạ mấy huynh đệ!

- Đây là chuyện nhỏ, đại hiệp cứ khách sáo, Kim công tử cứ tập trung tịnh dưỡng đi ạ. Chuyện bảo vệ thành Hoàng Hà, huynh đệ bọn ta sẽ lấy tính mạng ra đảm bảo. Cần gì cứ việc sai bảo, bọn ta nhất định sẽ làm.

- Vất vả rồi, mọi người đi thong thả.

- Bọn ta xin cáo lui.

.

Bước vào trong phủ, đám người trong Kim gia nhốn nháo cả lên, những gia quyến của Tuyết Hân thấy nàng và Ma Kim thân mật như thế cũng mừng tít cả mắt.

Trái tim của hắn lớn lắm, nếu như số phận sắp đặt cho hắn tỉnh dậy đúng lúc Tuyết Hân thổ lộ, thì đành thuận theo vậy. Với cả, trong cái danh phận Nguyễn Kim, hắn cũng nợ nàng một mạng, cái lần hắn vô tri liều mạng tới Phạm phủ, Tuyết Hân vì để cứu hắn mới ngoan ngoãn đồng ý với gia phụ về hôn sự bị sắp đặt kia.

Đếm đi đếm lại, tính cả kiếp trước và kiếp này mới có sáu nữ nhân kề cạnh, hắn muốn bảy luôn cho đủ số ngày trong tuần, bèn kề tai nàng nói nhỏ:

- Nè, ngươi có yêu ta không?

Tuyết Hân đỏ cả mặt:

- Chuyện này...

- À thôi, tí vào kia thảo luận của hai cô nương kia rồi ngươi quyết định.

- Hai cô nương?

.

Cốc cốc, có tiếng gõ cửa.

Hồ Mẫn trong phòng phản xạ hét lên:

- Là ai?

Ma Kim mạnh bạo đáp trả:

- Chọc ta chửi à? Lỡ ngươi khác nghe giọng ngươi thì sao con ngu.

- Thiếp ra liền!!!

Nghe thấy ngữ điệu quen thuộc của chủ nhân, Hồ Mẫn liền nhanh chân ra mở cửa.

Chứng kiến bộ dạng Tuyết Hân đang thân mật dìu Ma Kim, Hồ Mẫn liền cảm thấy có chút ghen tuông, bèn nói mỉa:

- Nè, tên gian xảo như ngươi đừng giả bộ nữa, chiếm hết tiện nghi tiểu thư đài cát rồi kìa.

Về mối quan hệ giữa Hồ Mẫn và Tuyết Hân thì không tốt cho lắm, Hồ Mẫn khi bé đã thích thầm Kim công tử, lúc đầu thì ngại thân phận và tài đức kém cỏi, lúc sau thì phải tu ma nên mãi vẫn chưa dám tỏ tình, tuy vậy vẫn luôn giữ sự ngưỡng mộ đối với hắn, nhưng hắn vì say mê Hân tiểu thư mà đạp đổ hình tượng thư sinh trong lòng Hồ Mẫn nên ả ta sinh lòng thù hận Tuyết Hân. Chính vì vậy Hồ Mẫn yêu cầu Phạm Đức phải gả Tuyết Hân cho con trai của Hổ Thiết nhằm hủy hại cuộc đời nàng ấy.

Ma Kim không biết điều đó, chỉ thấy dáng vẻ Hồ Mẫn lúc ghen tị trông rất đáng yêu nên hắn càng làm ra bộ dạng ưỡn ẹo:

- Aaa, khó thở quá, Hân tiểu thư, nàng có thể giúp ta hô hấp không.

Hắn đặt tay sau gáy của Tuyết Hân, từ từ kéo nàng lại, điều này khiến Hồ Mẫn tức đến run người.

Nhưng ngươi ghen không có mỗi một mình nàng, phía bên trong Ái Như giả vờ ho lên vài tiếng.

Ma Kim nghe thấy vậy thì thôi không đùa giỡn nữa, liền đứng thẳng hiên ngang bước vào phòng. Để lại Tuyết Hân với vẻ mặt ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hồ Mẫn lớn tiếng mắng:

- Còn không mau vào ngồi đi! Ta còn đóng cửa.

Phạm Tuyết Hân giật mình, bất giác rón rén đi vào.

.

Ba nữ nhân ở trong phòng bắt đầu nghe Ma Kim kể lại quá khứ, hiện tại và tương lai, thật ra Hồ Mẫn và Ái Như từng nghe kể sơ qua một lần rồi nên hắn chủ đích tiết lộ cho Tuyết Hân thôi.

Hắn bỗng trầm giọng, nghiêm túc hỏi:

- Mọi chuyện là như thế đó, ba nàng có theo ta không?

Hai chị đại thì đã quyết tâm từ sớm, còn mỗi Tuyết Hân do dự, thực chất nàng còn chưa dám tin bản thân cũng có quyền trả lời câu hỏi này, cúi gầm mặt xuống nói:

- Tiểu nữ không có chút thiên phú nào, sợ sẽ cản trở Kim công tử, chỉ mong được phụ giúp việc lặt vặt ở Kim phủ, không dám trèo cao. Xin công tử hiểu cho ta.

Ma Kim lấy tay nâng càm nàng lên, nhìn thẳng vào sâu đôi mắt long lanh của nàng và nói:

- Yêu thì yêu, cần gì phân biệt chứ. Ta đã cho nàng lựa chọn, tức có nghĩa nàng đã phù hợp để đi cùng ta rồi, điều nàng cần băn khoăn duy nhất chỉ có một việc. Nếu sau này không may ta bỏ lại tất cả mọi người ở thế giới này có thể sẽ khiến cho cả ba mỹ nhân xinh đẹp các nàng phải buồn, vậy nên kết thúc sớm thì bớt đau khổ, còn mạo hiểm thì có thể tận hưởng trải nghiệm mới lạ, thế thôi.

Ái Như với tấm lòng bao dung rộng lượng, sớm đã vừa mắt với tiểu thư chăm chỉ này nên cũng lên tiếng động viên:

- Nè, Hân muội yên tâm, nếu hắn rời đi, thì tỷ sẽ tìm cho các muội một hậu cung hàng ngàn nam nhân, sẽ không buồn đâu mà lo.

Hồ Mẫn nói thêm vào:

- Tuy ta không ưa ngươi, nhưng mà thật sự đây là cơ hội cực kỳ cực kỳ hiếm đó, nếu mà so sánh thì thăng thiên còn dễ hơn gặp anh ấy. Cho nên hãy suy nghĩ thật kỹ.

Tuyết Hân thật sự không đủ khả năng tiếp nhận lượng thông tin khổng lồ đến một cách bất ngờ như thế này, nàng hôm qua chỉ dám mơ mộng xa vời về việc sống cùng Ma Kim và Ái Như ở Kim phủ, có con đàn cháu đống thôi, còn những thứ như Trung giới, Thượng giới, bốn vị mỹ nhân, ma vương các kiểu thì... quá xa vời.

Tuyết Hân đành nhỏ nhẹ cầu khẩn:

- Thưa công tử, có thể cho tiểu nữ thêm một chút xíu thời gian suy nghĩ không?

Ma Kim lạnh lùng đáp:

- Đéo! Ai rảnh.

Hắn bỗng đứng lên cởi y phục để lộ cơ bắp cuồn cuộn, Tuyết Hân vội che mắt lại theo cách cũ, hé một khe tay đủ để dòm ngó xem cái vòi khổng lồ đang cương mãnh ngay trước mặt.

Ma Kim dùng tông giọng khiêu gợi:

- Ta đói rồi, ai muốn ăn thỏa thích thì ở lại, không thì ra ngoài.

Thế này thì làm gì có nữ nhân nào cưỡng lại chứ, đã vậy hắn còn tỏa ra dâm khí, bảo tự do lựa chọn thế thôi chứ hắn làm gì cho phép ba nữ nhân chân yếu tay mềm này rời khỏi đây.

Hồ Mẫn là học trò giỏi nhất, nhanh chóng tới giành chỗ tốt nhất, quỳ xuống liếm láp cây nấm kia như một con mèo vậy. Ái Như cũng đã cởi bỏ y phục, thấy Tuyết Hân vẫn còn đứng ngỡ ngàng ở đó, phận làm đại tỷ cũng phải giúp một tay, đánh lạc hướng tiểu muội bằng đôi môi, chỉ mất vài giây để tháo đi lớp áo bên ngoài.

Sau khi cả hai đã trần trụi không một mảnh vải che thân, Ái Như kéo tay Tuyết Hân quỳ xuống bên cạnh Hồ Mẫn.

Miêu nữ nhắm mắt đang hăng say thưởng thức cây xúc xích nên chẳng quan tâm mấy.

Phần chính đã bị chiếm đóng, hai nàng tới sau đành mút cái quả đang săn chắc ở dưới cho đỡ thèm.

Ba chọi một, Ma Kim thất thủ, đành giao ra những tinh hoa đang tồn đọng.

Sau đó hắn phản công, bóp cổ Ái Như và Hồ Mẫn quăng lên giường, đối với người mới như Tuyết Hân thì nhẹ nhàng bế lên tình cảm nhưng sau đó vẫn là thả tự do rơi xuống.

Ma Kim đã tính trước cả rồi, cái lần trùng tu tòa phủ, hắn đã xây căn phòng gia chủ có cái giường siêu lớn, và trùng hợp đó cũng là chỗ bốn người đang hoạt động hiện tại.

Hắn lần lượt trừng trị ba mỹ nhân cả thể xác lẫn tinh thần. Sướng nhất vẫn là Tuyết Hân, chân ướt chân ráo mới gia nhập mà được Ma Kim nâng lên hẳn nhất giai trung kỳ, còn Ái Như thì tiến tới viên mãn. Nhưng mà tiếc cho Hồ Mẫn, vì ma lực dự trữ của hắn có hạn, không thể lãng phí lung tung, nên chỉ dội rửa nàng một lần qua cổng sau cộng với lần đầu tiên bắn thẳng lên mặt coi như bù đắp.

Khả năng tăng tiến bằng trải nghiệm của Ma Kim thì chỉ tác động lên chính bản thân thôi, vì căn bản ma khí, dục khí hắn hấp thụ đều chuyển thành dự trữ rồi. Mặc dù hấp thụ gấp mười lần bình thường, nhưng ở Hạ giới căn bản linh khí cực kì ít. Vì nhất giai chưa có vũ hồn, luyện thể là phương pháp hữu hiệu nhất để tăng cường tư chất cơ bản, linh khí yêu cầu để tiến bậc không cao, cho nên hắn mới gian lận giúp mấy nữ nhân này thăng lên nhanh như thế.

Ban nãy mặc dù Tuyết Hân rên rỉ đau đớn nhưng mà hắn vẫn cố khuyến mãi cho hiệp ba, tuy vậy vẫn không đủ để lên hậu kỳ vì trước đó trong lúc muội ấy nghỉ ngơi thì Ái Như cứ vòi vĩnh nên đã bị hụt cạn thành phần dinh dưỡng.

Cuộc thác loạn kéo dài đến chiều tối, đây là lần đầu Ma Kim kiệt sức đến vậy, bảo thể xác hậu kỳ mình đồng da sắt chứ bây giờ bốn người bọn họ mềm nhũn như cọng bún, tâm trí đã sớm chạm tới miền Cực Lạc.

Đối với Ái Như và Tuyết Hân thì đây là phương pháp luyện thể duy nhất mà hai nàng áp dụng, có mệt, có đau, nhưng sướng, rất rất sướng.

Bề tôi tớ vừa tới gần căn phòng đã nghe tiếng động inh ỏi, biết điều không dám làm phiền, đành phải tự giải quyết chuyện kinh doanh ở Kim phủ.

- Công tử đúng là thánh nhân, bị thương nặng đến thế mà còn cân được hai vị cô nương suốt gần năm canh giờ.

- Hai phu nhân thật có phước!

- Hì hì, ước gì ta cũng được ké miếng.

- Tiểu nha đầu ngươi không có gương soi à?

- Thế mới bảo là ước chứ lị.

- Các ngươi thôi đi, mau mau đi làm việc! Dám bàn tán việc này, gia chủ nghe thấy thì đừng hỏi tại sao cuộc đời lại đắng.

.

Xong xuôi thì bốn người tắm rửa sạch sẽ, sau đó cũng chẳng thèm ăn tối mà lăn ra ngủ. Riêng Hồ Mẫn hút tí máu đã hồi phục thể lực nên Ma Kim bảo nàng vận ra vũ hồn Bạch Miêu liếm sạch tinh túy vương vãi sau trận đại chiến, chứ nếu không thì với cái mùi dâm khí nồng nặc, khéo tối nay lại thâu đêm suốt sáng.

Nằm đó nhìn lên trần nhà, bốn người thở dốc tâm sự.

Hồ Mẫn bộc bạch:

- Qua chuyện này thì ân oán giữa ta và muội coi như kết thúc nhé Tuyết Hân.

Tuyết Hân có chút ngạc nhiên:

- Hả, muội lần đầu gặp tỷ mà.

Thật ra cả hai đã từng gặp nhau trước đó, nhưng Tuyết Hân không mấy ấn tượng với Hồ tiểu thư, đã vậy bây giờ diện mạo của nàng ta đã khác xưa rất nhiều.

Hồ Mẫn cũng chả hơi sức đâu bận tâm về chuyện quá khứ, đành trả lời qua loa:

- Nói thế thì biết thế đi, lại vỗ mông mấy phát bây giờ.

Ái Như bỗng thắc mắc:

- Mà này, có phải Hân muội cũng trở thành tu chân giả rồi không?

Ma Kim đáp:

-Ừa, nhưng chỉ tới trung kỳ thôi, năng lượng dự trữ có hạn.

Ái Như lại hỏi tiếp:

-Ta đã viên mãn, nếu như lên nhị giai thì có thể bay lên trời phải không.

-Đúng rồi, Mẫn tỷ, à nhầm, Hồ Mẫn muội ấy biết bay rồi đó

-Hồ Mẫn, muội có thể cho ta bay chung với được không?

-Không, ngươi tự lên nhị giai mà bay.

Bốp

Ma Kim không một chút chần chừ đập nguyên bàn tay vô mặt Hồ Mẫn và mắng:

- Ăn nói cho đàng hoàng vào.

Hồ Mẫn mếu máo nói:

- Hu hu, ta không cố ý, đang tập trung nghĩ cách ghẹo chàng thôi nên lỡ lời.

Mọi người đều bật cười sảng khoái trước cái điệu bộ gợi đòn đó của mỹ nhân tóc trắng này. Nàng ấy cũng mau chóng sửa sai bằng cách đề xuất

- Sáng mai muội sẽ chở tỷ bay lên tít trên mây, có điều phải mượn vũ khí của chàng ấy.

Tuyết Hân hít một hơi sâu, lấy can đảm để tiếp chuyện:

-Muội cũng muốn nữa.

Hồ Mẫn cũng vui vẻ đáp:

- Được hết. Chở cả hai luôn.

Ma Kim lập tức ngăn cản:

-Không được.

Hồ Mẫn bèn nói:

-Thế chở luân phiên vậy.

Ma Kim thở dài giải thích:

- Ý ta là không được bay lung tung, lỡ có ai phát hiện thì sao?

Hồ Mẫn vẫn cố bướng bỉnh:

- Bay tít lên cao thì làm gì có ai thấy đâu, cho ta bay đi mà!

- Không!

Bỗng đại phu nhân lên tiếng năn nỉ:

- Đi mà chàng.

Tuyết Hân cũng hùa theo:

- Đi mà Kim công tử tuấn tú oai phong.

Nàng cũng bạo dạn lấy ngón tay sờ soạng múi bụng ý chung nhân.

Ma Kim cũng đành bất lực nuông chiều:

- Thôi được rồi, ai bảo mấy nàng dễ thương quá làm chi. Giờ thì đi ngủ mau, tí cái vòi tiểu tiện lại hóa khổng lồ nữa thì khỏi bay với bổng gì nhé.

Cả ba mừng rỡ đồng thanh đáp:

- Dạ!!!

Next chapter