webnovel

Chương 19

Sau khi sinh hoạt câu lạc bộ, Nghiêm Lục Khiết như cũ chở Tần Nhã về nhà. Mà Tần Nhã ngồi sau cũng không cảm thấy có gì mất mặt, ngược lại ngồi sau hắn càng có thể không kiêng dè ngắm nghía người trong tim.

Ừm... vai hơi nhỏ, lưng dài thẳng tắp, eo nhỏ nấp sau tấm áo trắng, tưởng tượng nếu đc chạm vào chắc chắc cảm giác sẽ rất tuyệt. Hơn nữa còn có thể ẩn ẩn ngửi được mùi hương cơ thể quyến rũ của đối phương. Tần Nhã ngồi đằng sau ra sức hít vào, trong đầu lại loạn nghĩ một vài cảnh tượng 18+ FBI warning.

"Đội trưởng? Đội trưởng!"

Tần biến thái Nhã bị tiếng gọi trở về, vội ho khan một cái, hỏi. "Chuyện gì thế?"

Nghiêm Lục Khiết đột nhiên có cảm giác thật mệt tâm, vị này đội trưởng cái gì cũng tốt, xấu mỗi chỗ tính tình khó ở lại còn hay ngẩn người.

Nghiêm Lục Khiết tỉ mỉ cảm nhận, có phải Tần Nhã không phải là người trái đất mà là người của một hành tinh xa xôi nào đó đúng không? Những lúc hắn ngẩn người như vậy có phải là vì đang trao đổi cái gì với hành tinh mẹ sao? Còn cái tính khó ở kia có phải là vì không quen nếp sống ở trái đất chứ hả?

Vì vậy Nghiêm Lục Khiết rất nghiêm túc đặt câu hỏi. "Đội trưởng, anh không phải là người trái đất có đúng không?"

Tần Nhã, nam nhân luôn bình tĩnh trước mọi tình huống: "..."

Nhà hắn rốt cuộc bổ não cái gì vậy?

Không thể bổ não một chút chuyện tốt đẹp giống hắn sao? Một hai phải bổ não cái gì không khoa học!

"Cậu rốt cuộc gọi tôi có chuyện gì, ban nãy đang chơi game trên điện thoại nên không chú ý."

Nghiêm Lục Khiết a một tiếng, đừng tưởng nói như vậy thì tôi sẽ tin anh. Tuy vậy ngoài miệng vẫn phối hợp trả lời. "Em nói em muốn ghé cửa hàng tiện ích mua nước, anh có muốn mua gì không?"

Tần Nhã "Ừ" một cái, ban nãy hoạt động nhiều cũng thấy hơi khát nước. Vì vậy hai người cùng đến cửa hàng tiện ích gần đó lòng vòng đi mua nước.

Nghiêm Lục Khiết chọn một loại nước trà xanh mà bản thân thường hay uống. Có điều trong tủ bây giờ chỉ còn lại một chai, Nghiêm Lục Khiết nhìn chai nước cuối cùng trong tủ lạnh, thân thủ nhanh nhẹn mở tủ chộp lấy, trong lòng thầm than mình thật là may mắn.

Còn chưa kịp cảm thán độ may mắn của mình, bàn tay đang cầm chai nước của cậu đột nhiên bị một bàn tay to hơn đặt lên, trực tiếp ôm trọn tay Nghiêm Lục Khiết và cả chai nước.

Nghiêm Lục Khiết trợn mắt nhìn tay mình, từ từ theo cánh tay nhìn lên khuôn mặt đối phương. Người nọ một cặp mắt màu xanh da trời, mái tóc có màu hạt dẻ, tuy nhiên ngũ quan vẫn có thể thấy được là người Châu Á. Đây hẳn là một nam nhân mang hai dòng máu phương Đông và phương Tây.

Người nọ thấy Nghiêm Lục Khiết nhìn mình, hắn mỉm cười dịu dàng nói.

"Thật xin lỗi cậu, tôi không cố ý. Chỉ là loại nước này tôi rất thích uống, cậu có thể nhường lại cho tôi không?"

Nghiêm Lục Khiết thầm thở phào, cũng còn may người nọ không có xổ ra ngôn ngữ kì lạ nào đó, còn đỡ cho cậu phải dày công khoa tay múa chân một trận. Có điều Nghiêm Lục Khiết cũng rất muốn chai nước này nha, lại còn là người chộp lấy nó trước, vì lý do gì phải nhường cho người này đây?

Nghiêm Lục Khiết vừa định rút chai nước về rồi mở miệng từ chối, lại phát hiện ra tay mình kéo cỡ nào cũng không trở về, bị đối phương một bàn tay hoàn toàn áp đảo. Người nọ miệng cười dịu dàng, nhưng ánh mắt giống như chế giễu nhìn cậu.

Ý gì đây? Thời buổi này một chai nước cũng nhất định phải tranh nhau sao?

"Bộp!"

Trong lúc hai người giằng co, ở chính giữa bọn họ đột nhiên xuất hiện một bàn tay vỗ tới. Nghiêm Lục Khiết ngẩng đầu mới phát hiện Tần đội trưởng mặt đen hơn đít nồi, đang hằm hằm sát khí bắn về phía người kia.

Tần Nhã nghiến răng, mới vừa không để ý một chút, nhà hắn lại đang sờ tay nắm chân thằng nào đây? Đúng là không bao giờ làm người ta hết lo lắng mà.

Hắn đưa bàn tay vỗ một cái thật mạnh lên tay người nọ, người nọ không chuẩn bị bất ngờ nhận một lực đạo lớn, bàn tay bất giác co lại. Tần Nhã liền kéo Nghiêm Lục Khiết đi đến bên chỗ tính tiền, bỏ lại đối phương đang kêu oai oái.

Tính tiền xong xuôi Nghiêm Lục Khiết cùng Tần Nhã bước ra ngoài. Tần Nhã lúc này sắc mặt mới giãn ra, trong tay giơ lên hai cây kem, cười hỏi.

"Muốn ăn không?"

Nghiêm Lục Khiết đánh giá hai cây kem trong tay đội trưởng, gật đầu một cái. Kem này do đội trưởng mua nha, phải tranh thủ chiếm lợi có biết không hả. Vì vậy cậu xoè bàn tay hướng Tần Nhã đưa ra. Lại không ngờ Tần đội trưởng không có vội đưa qua, hắn chầm chậm bóc vỏ que kem, không những một que mà bóc hẳn hai que. Xong xuôi liền đưa cả hai cho Nghiêm Lục Khiết.

Nghiêm Lục Khiết: ăn kiểu gì hết hai cây này?

Còn chưa kịp để Nghiêm Lục Khiết load xong thông tin, Tần Nhã đã nhanh nhẹn chộp lấy chiếc xe đạp, không leo lên đạp mà chỉ đứng một bên dắt nó trên đường, còn thuận tiện kéo theo Nghiêm Lục Khiết đi bên cạnh mình.

Nghiêm Lục Khiết đứng hình một lúc, sau đó mới phát hiện ý đồ của Tần Nhã. Thì ra đội trưởng cố ý bóc vỏ hai que kem, một que cho cậu, que còn lại chính là bảo cậu cầm giúp hắn để hắn dắt xe sao? Không ngờ đội trưởng còn có thể chu đáo như vậy.

Tần Nhã dắt xe được một lúc, vẻ mặt rất tự nhiên quay sang nhìn Nghiêm Lục Khiết, lại nhìn đến que kem trên tay cậu. Nghiêm Lục Khiết đang sung sướng ăn kem của mình, đột ngột đón ánh mắt người nào, cậu vội chìa que kem đến chỗ hắn, ý bảo hắn nhận lấy.

Chỉ là không ngờ Tần Nhã sau đó làm một hành động khiến cho Nghiêm Lục Khiết về sau ám ảnh đến nỗi không dám ăn thêm một cây kem nào trên cuộc đời này nữa.

Tần Nhã không đưa tay nhận lấy, hắn chỉ hạ thấp đầu ngậm lấy que kem trên tay Nghiêm Lục Khiết. Từ góc độ này Nghiêm Lục Khiết còn có thể nhìn thấy chiếc mũi dài thẳng tắp cùng đôi mắt hẹp rũ xuống của Tần Nhã. Xương quai xanh nam tính quyến rũ hiện rõ dưới cổ áo trắng. Ẩn ẩn qua lớp cổ áo còn có thể nhìn thấy cơ ngực cùng cơ bụng săn chắc của người nào.

Tần Nhã sau khi chậm rãi ngậm một miếng kem xong còn đưa đầu lưỡi nhọn của mình liếm lấy một đường. Ánh mắt còn cố ý lướt qua trên mặt Nghiêm Lục Khiết.

Nghiêm Lục Khiết: "..."

Cảm thấy máu huyết dồn trên mặt, gương mặt Nghiêm Lục Khiết nhất thời cảm thấy nóng lên, sắc mặt nóng bừng lắp bắp nói.

"Đội... trưởng, anh ăn nhanh lên, kem tan hết bây giờ."

"Ồ." Tần Nhã kéo cong khoé môi, lúc này mới thành thật đưa tay nhận lấy kem trên tay Nghiêm Lục Khiết.

Có điều thành thật không biết được bao lâu, Tần đội trưởng giống như là chơi đến nghiện rồi. Tay cầm que kem của hắn giơ lên miệng, bắt đầu đưa đầu lưỡi của mình liếm một đường từ phía dưới que kem lên đỉnh kem. Tại đỉnh que kem còn đánh một vòng tròn, sau đó miệng lại ngậm lấy phần đỉnh, cặp mắt phượng gắt gao bắn về phía Nghiêm Lục Khiết.

Cảm nhận đối phương mặt đã đỏ như trái cà chua chín, Tần Nhã rũ mắt hạ lực cắn một cái. Đỉnh que kem mềm mềm bị hắn cắn liền phân ra một đoạn, trực tiếp trôi vào miệng Tần Nhã.

Nghiêm Lục Khiết: "..."

Mịe nó, ăn kem còn có thể làm màu tới mức này sao? Tần đội trưởng vị kia ở hành tinh mẹ học được cái tuyệt chiêu ăn kem gì, liền đem xuống dưới này doạ cậu sao?

Cái chính là, con mịe nó Tần đội trưởng anh thật sự rất quyến rũ có biết không hả. Không có chuyện gì làm đừng quyến rũ người vô tội như em có được không hả?

Muốn xỉu ngang!!!

Nghiêm Lục Khiết ôm con tim đánh trống như mở hội, vội vàng nhìn ngang ngó dọc, không để con mắt đặt lên người Tần Nhã nữa.

Tần đội trưởng thấy người nọ không dám nhìn mình nữa, hắn kéo cong khoé miệng cười, lúc này mới thực sự ăn kem theo kiểu người bình thường.

Khó khăn lắm mới đợi được Tần đội trưởng ăn kem xong, Nghiêm Lục Khiết ôm tim thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng đúng hẹn lại đến viếng tổ tông Tần gia. Chọc người chọc đến nghiện vui lắm sao, muốn khóc bốn ngàn dòng sông mà. Lúc này nên là lúc uống trà xanh an ủi tâm hồn thuỷ tinh của cậu mới được.

Ngay lúc Nghiêm Lục Khiết vừa lấy chai nước mới mua ra để hạ nhiệt, bên tai đột nhiên "vèo" một cái. Chai nước trên tay Nghiêm Lục Khiết nửa phút trước còn đang trong tay, hiện tại đã biến mất, thay vào đó là một tờ 2 đô la Mỹ sáng bóng. Mà bởi vì ban nãy tờ 2$ này đập vào tay Nghiêm Lục Khiết quá mạnh, hiện tại lòng bàn tay y nổi lên một trận hồng nhạt.

Tần Nhã vội chộp lấy bàn tay Nghiêm Lục Khiết xem xét. Bởi vì da của Nghiêm Lục Khiết rất trắng, cho nên trận hồng nhạt này có chút chói mắt. Tần Nhã trầm mặt xuống, mở miệng định hỏi han, đột nhiên phía trước bọn họ truyền đến một trận cười. Nghiêm Lục Khiết cùng Tần Nhã theo tiếng cười kia ngẩng đầu lên nhìn.

Người đang cười kia tóc màu hạt dẻ, cặp mắt xanh biển cong cong, trên tay cầm chai nước của Nghiêm Lục Khiết, hắn vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn, trên miệng phát ra tiếng cười vô cùng chói tai.

"Há há há! Coi như tôi mua lại của hai vị, tiền cũng đã trả rồi! Cảm ơn nha muahaha!"

Nghiêm Lục Khiết: Muốn cướp chai nước?

Tần Nhã: Muốn khi dễ nhà hắn?!

Tuy mỗi người "get" không giống nhau trọng điểm, nhưng bọn họ vẫn rất phối hợp leo lên chiếc xe đang dắt, hướng tên vô lại kia dí theo.

Tên vô lại nọ ban đầu còn sợ bọn họ đuổi kịp, cho nên hắn dùng sức chạy thật nhanh. Nhưng dần dà về sau lại cảm thấy hai người kia căn bản là đuổi không kịp. Hắn lại càng cười đến vô lại hơn, cặp giò thể thao này của hắn, há có phải là làm cảnh, xem xem bọn kia đạp xe còn không đuổi kịp hắn đây.

Qua một lúc sau, hai người kia vẫn là không đuổi kịp. Lại qua một lúc, một lúc. Rốt cuộc...

Con . Mịe . Nó

Còn muốn dí tới khi nào?!!! Hai thằng kia căn bản không thèm dí có được không hả! Hắn chạy nhanh thì bọn họ đạp theo nhanh, hắn chạy chậm thì bọn họ ung dung vừa ngắm cảnh vừa đạp theo.

Chạy bộ sẽ không dùng sức sao? Dùng sức sẽ không mệt sao? Này là đang rèn thể lực giúp hắn hả? Muốn về tới đất mẹ rồi đây!

"Dừng! Dừng đã!"

Rốt cuộc nam nhân tóc hạt dẻ nọ vẫn là chịu không được tra tấn, đành cắn răng đứng lại, ném chai nước về phía Nghiêm Lục Khiết thở hổn hển nói.

"Tôi thua, các cậu thắng rồi, trả chai nước cậu, tiền cậu vẫn giữ lại đi."

Ai biết được lại trêu vô tổ khó chơi chứ?

Nghiêm Lục Khiết chụp được chai nước, vốn đuổi theo để nói cho ra lý lẽ, ai ngờ Tần đội trưởng lại chơi cái chiêu này, không thể nói không hiệu qua. Đúng là chỉ có Tần đội trưởng mới có chiêu trò ngoan độc này.

Khi bọn họ tưởng mọi việc đã được giải quyết xong xuôi, đột nhiên Tần Nhã từ trên xe nhảy xuống, xắn lên tay áo hai bên tiến về phía người nọ.

Nghiêm Lục Khiết: "..."

Đội trưởng mặt hầm hầm sát khí, tay áo xắn lên, bàn tay nắm thành nắm đấm là có ý gì vậy cà?

Nam nhân tóc màu hạt dẻ bất hạnh nào đó dường như cũng cảm nhận đc tình huống nguy hiểm, vội nói: "Chờ đã, cậu muốn gì?"

Tần Nhã kéo khoé miệng cười thân thiện. "Hỏi thăm thể lực một chút nha."

Nói xong liền kéo cổ áo người nọ, biểu tình "hôm nay ông không chỉnh chết mày ông không mang họ Tần".

Người nọ hoảng hốt muốn chạy, nhưng lúc này vùng cỡ nào cũng không thoát khỏi Tần Nhã. Hắn cắn răng la lớn.

"A a a! Bớ người ta cướp! Cướp!"

Nghiêm Lục Khiết phát hoảng vội chạy tới cản lại Tần Nhã.

"Đội trưởng, nước cũng đã lấy về rồi, không cần phải làm lớn chuyện đâu!"

Nam nhân tóc hạt dẻ thấy có người nói lý, càng lớn tiếng gào lên. "Đúng đó, tôi cũng không làm gì quá đáng, sao tự dưng lại muốn đánh tôi!!?"

Tần Nhã rất tự nhiên cong môi trả lời. "Muốn đánh người thì cứ đánh thôi, còn phải chọn ngày chắc?"

Nam nhân hạt dẻ: "..."

Nghiêm Lục Khiết: mịe nó đội trưởng có thời gian rảnh rỗi thì về hành tinh khám bệnh đi, này căn bản anh muốn đánh người chứ quan tâm gì lý do có đúng không hả?

Nghiêm Lục Khiết vắt óc suy nghĩ cách vuốt mao cho Tần Nhã, qua một lúc cậu cắn răng tiến đến ôm eo Tần đội trưởng, hy vọng có thể khiến hắn bình tĩnh được một chút.

Không biết có phải bởi vì trước đó có kinh nghiệm rồi hay không, Nghiêm Lục Khiết lần này ôm rất thuận lợi. Ôm một cái liền khiến cho Tần Nhã trực tiếp ngoan ngoãn bỏ người ra. Lại ngoan ngoãn ra đằng sau xe ngồi để Nghiêm Lục Khiết chở về.

Nam nhân hạt dẻ nào đó ngơ ngác bị bỏ rơi: "..."

Next chapter