webnovel
avataravatar

Chap 85: Được Truyền Cảm Hứng Từ Em

Cố Tĩnh Trạch đã có một đêm ngủ rất ngon mà chính anh cũng không ngờ đến, khi anh mở mắt thì đã là hừng đông.

Tỉnh dậy phát hiện chân của Lâm Triệt đã ở ngay trước mắt anh, cả hai chân đều gác lên người anh, dáng ngủ bất nhã của cô lại có bước đột phá mới, không hiểu sao cô nhóc này có thể ngủ được với tư thế quái dị đến vậy. Kỳ lạ là đêm qua anh không cảm giác gì là chân cô động đậy đụng vào người anh, có lẽ anh đã ngủ một giấc rất sâu.

Lâm Triệt mơ mơ màng màng thức dậy, cả ngày hôm qua là một ngày mệt mỏi, cô vẫn chưa ngủ đủ giấc: "Cái quái gì vậy, mấy giờ rồi...?"

Cô dường như còn ngái ngủ, giơ chân loạn xạ, một chân đè lên mặt Cố Tĩnh Trạch.

Vẻ mặt Cố Tĩnh Trạch đen sì lại, anh ngồi dậy, vô ngữ nhìn cô gái nằm ngả ngớn trên giường: "Lâm Triệt, em làm cái gì vậy hả?"

Nghe tiếng mắt, Lâm Triệt mới giương mắt hé mở, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch, gương mặt anh giống như mới nuốt phải một con ruồi vậy, cực kỳ khó coi.

"A, thật xin lỗi." Cô lấy tay gãi gãi đầu, cầm di động lên nhìn giờ, mới có sáu giờ sáng, thấy cô than một tiếng rồi nằm bẹp xuống giường: "Ông trời ơi, sớm như vậy thì ông đánh thức con làm gì!"

"Dậy sớm tận hưởng thú vui thiên nhiên, chim chóc có mồi ăn, hơn nữa nhờ vậy mà tinh thần sẽ tốt hơn, trí não sẽ được hoạt động thích hợp." Cố Tĩnh Trạch chậm rãi đáp, anh đứng dậy bước chân trần vào phòng tắm, trông anh rất phấn chấn cho một ngày mới.

Lâm Triệt liếc mắt nhìn thoáng qua, trong lòng thầm bội phục anh. Dù buổi tối anh ngủ trễ thế nào, thì mỗi sáng đều bật dậy tỉnh táo vào lúc sáu giờ, tuyệt đối không muộn dù một phút. Sau đó đi làm cả một ngày dài cho đến tận khuya, trở về mới bắt đầu nghỉ ngơi.

Cô tự ước lượng thời gian mỗi ngày anh dành cho việc ngủ nghỉ không thể đủ bảy tiếng được, nhiều nhất chỉ có sáu tiếng mà thôi.

Lúc Lâm Triệt đóng phim thì có thể thức không ngủ vài ngày, nhưng một khi có cơ hội ngủ thì cô sẽ nằm luôn chứ không thể rời giường nổi.

Nghĩ đến đây thì mới hiểu được Cố Tĩnh Trạch thật ra rất vất vả.

Cô nằm trên giường mông lung suy nghĩ, chưa hiểu tại sao hai người lại ngủ cùng một giường, nhưng không sao, bởi vì không có gì xảy ra cả, cô lăn qua lăn lại rồi tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Khi Cố Tĩnh Trạch bước ra khỏi phòng tắm, đã thấy Lâm Triệt đang ngủ, dáng người nằm rất mất trật tự mà vẫn ngủ ngon lành.

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, bước đến cẩn thận đắp lại chăn cho cô rồi mới ra ngoài.

Thoáng một cái đã đến giờ chiều, Lâm Triệt đang nghỉ ngơi trong nhà, nhìn ra cửa kiếng thấy người hầu đang rửa xe, nhìn cũng vui vui nên đi ra ngoài.

Người hầu thấy Lâm Triệt bước tới lập tức hạ vòi nước xuống để nước không văng vào người cô.

Lâm Triệt cười cười: "Không sao đâu, để tôi giúp mọi người, hồi trước ở nhà tôi thường xuyên phụ cô bảo mẫu làm, tôi rửa xe rất chuyên nghiệp đó nha!"

Người hầu ngại ngùng: "Thiếu phu nhân, thật sự không cần..."

Lâm Triệt mỉm cười: "Không sao, gọi tôi là thiếu phu nhân thì nghe tôi đi."

Người hầu nghe vậy thì chỉ đành làm theo.

Cố Tĩnh Trạch trở về, anh cởi áo khoác để lên ghế sofa, thuận miệng hỏi: "Thiếu phu nhân đâu?"

Ánh mắt người hầu hơi khó xử, nhìn ra sân sau: "Thiếu phụ nhân đang... rửa xe."

Cố Tĩnh Trạch: "..."

Anh bước ra sân sau, liền nhìn thấy một Lâm Triệt hoạt bát nhanh nhẹn, cô đang cọ rửa phần đuôi xe, động tác trông rất thành thạo quen tay.

Nhìn bộ dáng vui vẻ của cô mà anh chỉ biết lắc đầu, váy của cô đã ướt một nửa, gương mặt lấm tấm mồ hôi, nhưng không hề có vẻ mệt nhọc, lại không có gì là khó chịu với ánh mắt hay sợ ngăm da.

Vóc dáng mảnh mai đứng dưới ánh hoàng hôn tựa như được bao phủ bởi một tầng hào quang, hình ảnh này thật khiến lòng người cảm thấy sung sướng vui thích.

Tâm tình của anh tựa như đã được truyền cảm hứng từ cô, trở nên dễ chịu khoan khoái.

Người hầu thấy Cố Tĩnh Trạch nhoẻn miệng nở nụ cười, xác định là tâm trạng anh đang rất tốt mới mở miệng nói: "Thiếu phu nhân không hề kênh kiệu tự cao tự đại, còn giúp chúng tôi rất nhiều việc nhỏ, quả là người rất tốt."

Cố Tĩnh Trạch nghiêng đầu cười cười, cất bước đi về phía cô: "Em đang làm gì vậy?" Anh cao giọng hỏi.

Lâm Triệt ngẩng đầu lên: "Làm việc đó, lao động là vinh quang!"

Cố Tĩnh Trạch cười: "Sao lại đi rửa xe?"

Lâm Triệt: "Nhà chúng ta có xe đẹp thế này phải giữ gìn chứ. Trước kia ở Lâm gia, tôi ngoài thường xuyên rửa xe thì còn đánh bóng và làm sáp cho xe nữa cơ!"

Cố Tĩnh Trạch: "Giỏi vậy sao?"

"Đương nhiên! Tôi biết nhiều lắm!" Lâm Triệt kiêu ngao đưa tay cọ cái mũi nhỏ xinh khiến chón mũi lòng anh tự nhiên cảm thấy ấm áp.

"Ai nha, siêu xe đúng là siêu xe, rửa xong rồi là nhìn y như mới, đẹp quá đi!" Lâm Triệt nhìn chiếc Porsche trị giá cả trăm vạn mà tấm tắc.

Cố Tĩnh Trạch chợt nhớ đến cô không có xe, mới hỏi: "Em có biết lái xe không?"

Lâm Triệt: "Tôi sao? Không biết.."

Cố Tĩnh Trạch: "Cũng đúng, em ngốc như vậy mà, hỏi thừa rồi."

Lâm Triệt hờn dỗi: "Này, tôi là phải đi kiếm sống, công việc rất bận rộn, không có thời gian học lái xe!"

Cố Tĩnh Trạch cười cười, anh cảm thấy cô và chiếc Porsche này có vẻ không tương xứng lắm, nhưng nếu là một chiếc nhỏ hơn chắc sẽ không tệ: "Em nên mua một chiếc xe đi, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều."

Lâm Triệt: "Ừ, khi nào để dành đủ tiền thì tôi sẽ mua!"

Thu nhập hiện tại của cô tương đối kha khá, khi tích cóp đủ thì hoàn toàn có thể mua một chiếc tương tự.

Cố Tĩnh Trạch: "Chờ em để dành thì không biết đời nào, đi thôi, tôi dẫn em đi mua xe!"

Lâm Triệt trố mắt nhìn: "Hả? Bây giờ sao?"

Cố Tĩnh Trạch: "Đúng lúc tôi có thời gian rảnh, nhanh lên."

Lâm Triệt hơi ngại ngùng: "Ai nha, không cần đầu, tôi không muốn tiêu tiền của anh..."

Cố Tĩnh Trạch: "Vậy em không mua?"

Ánh mắt Lâm Triệt hơi sáng lên, đằng nào thì cũng được chăm sóc, sao lại từ chối, cô liền cười cười: "À không! Mua mua mua! Đương nhiên là mua rồi!"

Cố Tĩnh Trạch vô ngữ nói: "Em có thể làm bộ ngượng ngùng chút không?"

Lâm Triệt thản nhiên nói: "Thôi bỏ đi, tôi còn vì sự nghiệp tích cóp tiền bạc cho tương lai khi ly hôn nữa. Hiện tại tuy tôi ăn, uống, mặc, ở đều là xài tiền của anh, nhưng sau này thì tôi phải tự lực cánh sinh, tiết kiệm được gì thì tiết kiệm chứ!"

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, bỗng nhiên anh không thích cô nghe cô nhắc đến từ 'ly hôn' một chút nào, gương mặt làm ra vẻ ghét bỏ, nói: "Tham tiền!"

Lâm Triệt cười hì hì: "Tôi tham tiền đâu phải lần một lần hai, từ từ anh sẽ quen thôi."

Cố Tĩnh Trạch dẫn Lâm Triệt đến một đại lý xe ô tô tiêu chuẩn 4S (*).

(*) 4S: Sales - Bán hàng, Service - Dịch vụ, Spare parts - Phụ tùng chính hãng và Global system - Kết nối mạng toàn cầu.

Chủ cửa hàng vừa thấy Cố Tĩnh Trạch thì tức khắc đon đả chạy tới chào hỏi, cung kính nhìn hai người: "Cố thiếu gia muốn mua xe cho vị tiểu thư này sao?"

"Ừ, là vợ của tôi." Anh hơi liếc mắt nhìn cô, nhẹ nhàng giới thiệu.

Đối phương sửng sốt, vội vàng nịnh nọt: "Thảo nào, trông phu nhân của ngài quen mắt quá!"

Đương nhiên quen rồi, gần đây cô khá nổi tiếng mà.

Chủ cửa hàng tiếp tục nói: "Cố thiếu phu nhân, cô thích loại xe nào?"

Lâm Triệt vốn mù tịt về xe ô tô, đành nghiêng đầu nhìn Cố Tĩnh Trạch xin tư vấn, vẻ mặt hơi ngơ ngáo.

Next chapter