Một màn này vô cùng hòa thuận vui vẻ, Trì Vi nhìn đến nỗi cảm thấy cực kỳ hâm mộ, nghĩ đến mẹ mình mất sớm, mất mát xoay người đi trước.
Chỉ có Bạc Dạ Bạch quan sát người phụ nữ, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Trong chớp mắt khi xoay người, xuyên thấu qua hành lang ầm ĩ, mơ hồ nghe được tiếng nói giòn giã của cô bé:
"Mẹ, cha đâu? Cha đã lâu không thăm Niếp Niếp."
Thật vất vả mới an ủi con gái không hỏi tới chồng nữa, người phụ nữ một tay dắt con gái, một tay ôm đàn vi-ô-lông.
Sau đó lại nghĩ đến cái gì, từ ái nói sang chuyện khác:
"Vừa rồi Niếp Niếp nói chuyện cùng ai vậy?"
"Mẹ, mẹ không biết đâu, là một chị gái xinh đẹp, còn có một anh đẹp trai nữa, bọn họ biết kéo đàn vi-ô-lông, kéo rất êm tai! Chị kia còn thân thiện giúp Niếp Niếp sửa đàn vi-ô-lông, sau này con có thể tiếp tục luyện đàn."
Vừa nhắc tới điểm ấy, cô bé nở nụ cười rực rỡ, quên đi chuyện về cha. Không hề chú ý tới vành mắt người phụ nữ đỏ lên, cố nén không rơi lệ.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com