Lệ Cảnh Dục híp mắt cười: "Bọn con không cãi nhau."
Anh bưng trà giải rượu từng ngụm từng ngụm uống cạn, buông cái ly xong, anh duỗi qua tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của An An.
"An An, em đừng luôn nói với mẹ là anh cùng Đường Đường cãi nhau, cô ấy là vợ của anh, anh thương cô ấy còn không kịp, như thế nào cùng cô ấy cãi nhau chứ."
Thanh âm anh thực thấp, khàn khàn thực gợi cảm.
An An nhíu mày: "Đau nha!"
Cô đánh rớt tay Dục, sau đó cô nói với mẹ.
"Mẹ, con không có nói với mẹ là anh hai cùng Đường Đường cãi nhau." Cô nhưng không gánh được cái tội này nha.
Mạc Thanh Yên than nhẹ một tiếng: "Dục nhi, con cùng Đường Đường kết hôn gấp như vậy, hai người các con có thiệt tình yêu nhau hay không? Nếu như không phải, cũng đừng có làm loạn như vậy."
Bà có chút hoài nghi, bằng không bộ dáng hôm nay của Dục nhi là chưa từng có.
An An hiểu rõ tâm tư của Đường Đường nhất, chính là cô không dám nói cho mẹ, vì thế cô chỉ chỉ Dục.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com