Lương Mộc Tình hơi ngây ra, dì nhỏ?
Sao cô không biết mẹ có em gái? Nhưng mà nghĩ lại, cô rời nhà nhiều năm như vậy, không biết cũng rất bình thường.
Nam Cung Ngạo cũng nghe thấy người giúp việc nói, cũng không để ý lắm mà ôm Lương Tử Hành đi vào trong sân, Lương Mộc Tình đuổi theo. Nghĩ đến trong nhà có khách, ba mẹ hẳn là sẽ không làm khó Nam Cung Ngạo.
Hai người vào cửa, Lương Mộc Tình từ xa đã nhìn thấy một vị phu nhân mặc âu phục màu lam nhạt, nhìn trẻ tuổi hơn mẹ rất nhiều. Hơn nữa cô và bà ấy nhìn rất giống nhau, so với mẹ, cô lại càng giống bà ấy hơn.
Cô và mẹ chỉ có đôi mắt giống nhau, nhưng vị dì nhỏ trước mặt này ngay cả vẻ mặt cũng đều giống cô.
Lương Lỗi nhìn hai người đi vào, đột nhiên đứng dậy, chắn trước mặt Lương Mộc Tình.
Tiểu Tình, hai đứa đã về rồi. Tiểu Hành ngủ rồi, mau đưa nó lên lầu đi.
Lương Lỗi đưa cô đến cầu thang, cũng nhỏ giọng nói:
"Hai đứa ở trên lầu đừng xuống dưới."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com