Sau khi bác sĩ lại kiểm tra một lần nữa, Lương Mộc Tình có thể xuất viện, chỉ cần đúng hạn đưa cô đến thay thuốc là được.
Người một nhà vô cùng náo nhiệt rời khỏi bệnh viện, sau khi tới bãi đỗ xe, Hứa Thu nói với Nam Cung Ngạo.
"Tiểu Cung, đến nhà chúng ta chơi, tối nay bác nấu cơm cho con, xem như cảm ơn con đã cứu Tình Tình."
Nam Cung Ngạo thật lòng cũng không muốn cùng cô tách ra, nên nghe thấy bà nói vậy, anh khẽ gật đầu.
"Cảm ơn bác gái!"
Nam Cung Ngạo ngồi xe của anh, tài xế đã tới đón rồi, đi theo phía su xe của mấy người Lương Mộc Hạo.
Anh cầm di động xem mấy văn kiện, cũng trả lời mấy tài liệu khẩn cấp quan trọng.
Lái xe vẫn theo sát phía sau, bởi vì lúc vừa mới lên xe, thiếu gia đã nói, đi theo chiếc xe phía trước, không được làm mất dấu.
Sau khi đến Lương gia, Nam Cung Ngạo xuống xe, nơi này anh cũng không xa lạ gì, đã đến khá nhiều lần rồi. Nhưng lần này là được mời đến, nên cảm giác có chút không giống nhau.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com