Lương Mộc Hạo buông chén rượu, đột nhiên đứng dậy.
"Tổng tài Nam Cung, tôi có việc nên đi trước."
Anh lạnh lùng mà rời đi, Phùng Tiêu cũng thấy ngượng ngùng bèn chào Nam Cung Ngạo sau đó đuổi theo.
"Hạo, cậu làm gì vậy? Đây là cơ hội tốt cho cậu. Cửa hàng của Nam Cung Ngạo vừa mới khai trường ở Long Thành. Vừa vặn có thể cùng Mộc Thị hợp tác. Đây là cơ hội tốt đấy."
Lương Mộc Hạo dừng lại bước chân, khẽ cười một tiếng.
"Cho dù Mộc thị của chúng ta phải đóng cửa, ta cũng không bao giờ hợp tác với Nam Cung gia."
Nói xong, anh bước nhanh rời đi.
Phùng Tiêu có chút buồn bực, tiểu tử này hôm nay ăn nhầm thứ gì à, sao lại nói những lời như vậy.
Trước đó không phải là đang thảo luận hạng mục này sao? Hiện tại sao lại thay đổi rồi?
Nam Cung Ngạo thấy Lương Mộc Hạo rời đi, anh bỗng cảm thấy người này dường như đã từng gặp qua đâu đó, có chút quen mắt. Hơn nữa tên của anh ta cùng Tiểu Phó rất giống nhau, anh muốn tra một chút.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com