Lệ lão tử thấy Lệ Đình Tuyệt mãi vẫn chưa tới, đây không phải tác phong của Lệ Đình Tuyệt, tiểu tử đó luôn dậy rất sớm, căn bản không phải người thích ngủ nướng.
Có thể thấy Lệ lão tử không đợi được nữa rồi, sắc mặt khó coi.
An An chu môi: "Có phải ba Tiểu Tuyệt ngủ nướng rồi không? Không phải ba nói sẽ dẫn bọn con đi sở thú sao?"
Người phục vụ nhanh chóng tiếp lời: "Để tôi đi gọi đại thiếu gia.''
Mạc Thanh Yên gọi cô lại: "Vẫn là để tôi đi cho."
Mạc Thanh Yên cũng nhận thấy được có gì bất ổn, lẽ nào độc trong cơ thể anh lại phát tác rồi? Cô chợt lo lắng, phải mau chóng qua đó xem.
Cô bất chợt đứng dậy, người ngồi trên bàn đều hướng mắt về phía cô, cô không muốn dọa mọi người, nên nở một nụ cười.
"Để cháu gọi anh ấy dậy, mọi người cứ ăn sáng đi."
Nói dứt lời, cô vội vàng ra khỏi nhà ăn, ra khỏi biệt thự, bước chân rất nhanh, sắc mặt hơi khó coi, đi tới biệt thự của Lệ Đình Tuyệt.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com