"Tài xế, dừng xe."
Hai người đều hô nhanh một tiếng, sau đó kéo cửa xe, nhảy xuống, chạy tới chỗ xảy ra tai nạn.
Thấy chiếc Bugatti đã bị đâm biến dạng, hai người hoảng hốt.
"Tuyệt..."
Hai người lập tức lao ra, Lệ Đình Tuyệt đang nằm sõng xoài trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Ngôn Ngọc vội vàng sơ cứu, người bên cạnh cảm thán.
"Thật là một người tốt bụng, chiếc xe vận tải kia vừa vượt đèn đỏ, thiếu chút nữa liền đụng vào hai bà cháu đang qua đường. May là chiếc xe này ngăn lại, mới không bị đụng phải. Chỉ là thật sự khổ thân người này, có lẽ đau lắm!"
Lãnh Nhiên nghe người bên cạnh nói, không khỏi thầm mắng.
"Vì cứu người, mạng cậu cũng muốn bỏ luôn sao?"
Trong lúc Ngôn Ngọc cố sơ cứu, anh tỉnh lại, mắt chậm rãi mở ra, anh thống khổ nhíu mày.
"Chân của tôi."
Ngôn Ngọc mới cúi xuống kiểm tra chân, thấy có khối sắt ghim vào da thịt, máu chảy ướt đẫm quần âu.
Ngôn Ngọc xé vải áo sơ mi, bó chặt chân anh.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com