Cũng không biết làm thế nào, anh hôn hôn, cô đánh đánh, cuối cùng lại kéo nhau đến bên giường.
Đôi tay cô gấp rút chống lên bờ ngực rắn chắc của anh: "Dừng, dừng lại."
Thanh âm của cô vô cùng sắc bén, mang theo sự phẫn nộ ra lệnh cho anh.
Lệ Đình Tuyệt khó chịu cùng cực, giọt mồ hôi trên trán nhỏ xuống mặt cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ bị của anh hiện lên một tia thống khổ.
"Tiểu Yên, anh nhớ em lắm, em cũng nhớ anh có phải không?"
Ánh mắt của Lệ Đình Tuyệt khóa chặt trên người cô, càng lúc càng không nỡ buông tay.
"Lệ Đình Tuyệt, nếu anh còn như thế này nữa tôi sẽ càng hận anh hơn."
Cô không nguyện ý, một chút cũng không nguyện ý, vừa rồi bản thân mất khống chế có thể là do bị điên rồi.
Nghe thấy tiếng cô khóc, tay của anh khựng lại, nửa quỳ trên giường, ngón tay lau đi nước mắt của cô. Nơi ấy một mảnh nóng ướt.
Anh giơ tay vuốt mặt để mình bình tĩnh lại một chút.
"Được, anh không cưỡng ép em nữa."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com