Mạc Thanh Tuyết thấy bộ dáng ông ta không chỉ đáng khinh, lời nói cũng ghê tởm. Vì thế cầm lấy tay ông ta, dùng sức véo.
"Ông buông ra, mẹ tôi là dạng người gì cũng không liên quan đến ông? Nếu ông không buông ra, tôi liền kêu lên đấy."
"Kêu đi, tốt nhất là gọi cả cha giả của cô tới, để ông ta nhìn xem đứa con gái của tôi lại được ông ta nâng niu trong tay hai mươi mấy năm, ông ta nhất định sẽ tức chết?"
Người đàn ông buông cô ta ra, sau đó cười càng vui sướng, lúc nói chuyện hai mắt trừng thật lớn, gân xanh trên trán nhảy thình thịch.
Mạc Thanh Tuyết cả kinh trừng lớn hai mắt, tay nắm túi xách run rẩy.
"Ông… Nói vớ vẩn, ai sẽ tin ông nói?"
Cô ta vô cùng lo lắng, sao ông ta lại biết? Chẳng lẽ ông ta chính là cha ruột của cô ta, bộ dạng xấu như vậy, hơn nữa vừa nhìn là biết là một tên quỷ nghèo. Cô ta có chết cũng không thừa nhận là con gái ông ta, tuyệt đối không.
Người đàn ông vuốt chút râu trên cằm, lạnh lùng cười.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com