Nhắc tới chỗ đau của Lệ Đình Tuyệt, hắn trước nhìn về phía Mạc Thanh Yên một chút, hy vọng cô ta có thể tin tưởng hắn.
Sau đó mới lạnh lùng nhếch môi: "Nghe nói gần đây ông ngoại cậu không khỏe, ngày mai tôi qua thăm ông ấy."
Sắc mặt Lệ Dạ Kiêu lập tức thay đổi, trực tiếp cự tuyệt: "Không cần, ông ngoại không muốn gặp người ngoài."
Bữa cơm này ba người ăn, mỗi người một tâm sự khác nhau. Tuy rằng hưởng thụ sự phục vụ của Lệ Đình Tuyệt nhưng Mạc Thanh Yên cũng rất sợ hai người đánh nhau, rất mất mặt.
Ăn xong cơm, Mạc Thanh Yên đi thanh toán, hai người đàn ông nhìn nhau khó chịu. Thanh toán xong Mạc Thanh Yên đi tới: "Tiểu Kiêu Tử, chúng ta đi thôi."
Cô muốn lấy đồ vừa mua ở trên xe anh ta, cho nên khi nói ra những lời này rất tự nhiên.
Mà Lệ Đình Tuyệt nghe câu này, cả người
đều bị khí lạnh bao phủ, nắm lấy tay cô, lập tức kéo đi.
"Này, Lệ Đình Tuyệt, anh làm cái gì vậy?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com