Lúc hắn đang thất thần thì đã đến mái nhà, Mạc Thanh Yên vốn đã căng thẳng, chịu không nổi ánh mắt nóng rực kia. Vì thế nghiêng mặt qua hỏi hắn, "bây giờ làm thế nào?"
Hắn hoàn hồn, nhếch môi cười, hơi thở ấm ấm bên tai.
Như này, sau đó như này.
Trực thăng hạ cánh trên sân thượng biệt thự của hắn, tay vẫn nắm chặt tay cô, ôm cô rất chặt.
Phòng điều khiển giống như nhiệt độ quá cao, Mạc Thanh Yên toàn thân nóng lên, cuối cùng dùng tay đẩy đẩy hắn.
Đến rồi, buông tôi ra đi.
Lệ Đình Tuyệt mới đẩy cửa phòng điều khiển ra, Mạc Thanh Yên bước xuống. Lúc Lệ Đình Tuyệt đi xuống, từ phía sau ôm lấy cô, cằm đặt lên vai cô.
Đau quá, để cho tôi ôm một chút.
Giọng của hắn âm trầm mị hoặc, giống như tiếng đàn violin, du dương thư thái.
Hắn hạ mắt xuống, đầu chôn ở gáy cô, hơi thở chậm rãi trở nên dồn dập.
Còn Mạc Thanh Yên hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói gì? Đau thì không phải nên đi tìm bác sĩ sao, ôm cô có tác dụng gì chứ?
Support your favorite authors and translators in webnovel.com