Hiệu trưởng Phú Xuyên và Thủy Dã Không cứ như đang chơi trò bí ẩn, hai người biết sự tồn tại của nhau, nhưng không phá vỡ nó.
Thông thường một vài người đến rượu cư ốc, thì bữa ăn có thể được giải quyết trong nửa giờ, còn tụ họp gia đình thì một giờ.
Tuy nhiên, nhóm người của hiệu trưởng Phú Xuyên lại ngồi từ 6 đến 9 giờ, cũng thật may mắn khi hiệu trưởng Phú Xuyên hiểu sự khác biệt nên sau khi ăn xong món đầu tiên lại tiếp tục gọi món tiếp theo.
Vì cứ ngồi không chiếm lấy bàn, mà cũng không gọi thêm món ăn, như vậy sẽ khiến cho người khác hết sức khó chịu.
"Không ăn được nửa, thật sự không ăn nổi nữa rồi."
"No quá, sớm biết thế này thì đã uống ít bia lại rồi."
"Hiệu trưởng, đừng gọi thêm nữa"
Mấy người giáo viên lấy tay ôm bụng, mặt đầy sự đau khổ, mặc dù họ biết bên cạnh có thầy nên không dám ăn nhiều, thầy chủ nhiệm Đa Điền cũng đổ mồ hôi trên trán.
"Đừng khách khí, cứ ăn đi, cứ ăn đi."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com