"Con tiện nhân kia đâu? Lăn ra đây, lăn ra đây cho tiểu gia."
Lưu Lê đập đồ xong, lập tức đi ra ngoài lục soát phòng bên cạnh.
Hạ nhân Mẫn gia tiến lên ngăn cản.
Lưu Lê trời sinh to khoẻ, có sức lực tốt, cương đao trong tay vung lên, hạ nhân Mẫn gia lập tức thấy máu, như vậy ai cũng không dám tiến lên nữa.
Mặt Lưu Lê hung ác: "Ai dám tới nữa, tiểu gia sẽ khiến các ngươi lập tức chết ở đây."
"Lưu gia ngài hiểu lầm rồi, phu nhân nhà chúng ta không phải muốn huỷ hôn với ngài, mà là… lão gia bây giờ đã không còn rồi, cũng không thể không làm tang sự đã làm hỷ sự, ngài đợi Đại tiểu thư nhà chúng ta thủ hiếu xong, đương nhiên sẽ… thuận lý thành chương…"
"Chết rồi?" Lưu Lê trợn to mắt, "Các ngươi coi gia là kẻ ngu là, người nói chết là chết? Các ngươi dọa ai thế, thi thể đâu? Lôi ra ngoài cho gia xem xem."
Lưu Lê hơi rượu xông lên đầu, vô cùng vô pháp vô thiên, tiếng bước chân nặng nề truyền tới, dường như đã đến cửa rồi.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com