Hạ nhân Từ gia ba chân bốn cẳng bận rộn nửa ngày mới đưa Từ Chính Nguyên xuống được.
Từ lão phu nhân lập tức đi tới kiểm tra, tay Từ Chính Nguyên vẫn mềm, cổ cũng chưa bị cắt, vẫn còn một tia hơi thở yếu ớt.
Sơn phỉ hiển nhiên cảm thấy hành hạ người như vậy càng thú vị hơn.
Nhìn rất tàn nhẫn, nhưng cũng may người còn sống…
Chính Nguyên còn sống.
Từ lão phu nhân suýt nữa mừng đến rơi nước mắt, nhưng ngay lập tức, bà liền bị vết thương trên người Từ Chính Nguyên doạ cho một phen. Mũi đã vẹo sang một bên, mắt phải dường như ngâm ở trong máu, hai gò má phồng lên khác thường.
"Lão gia... trong miệng… có đồ." Từ Nhị thái thái đưa tay ra nhẹ nhàng động vào, từng viên trân châu nhuốn máu lập tức lăn ra khỏi miệng Từ Chính Nguyên.
Đây là những hạt châu giả kia.
Sơn phỉ quả nhiên là bởi vì hạt châu giả mới tới trả thù Từ gia.
Từ lão phu nhân nhìn trân châu nhuốn máu không biết nói gì, trên mặt là vẻ vừa căm hận vừa hối hận.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com