Bộ dạng của Từ Khải Chi doạ cho Phùng sư thúc nhảy dựng lên.
Từ Khải Chi cắn răng, sắc mặt tái xanh, hiển nhiên là đang cố gắng nhịn đau.
Hồi lâu Từ Khải Chi mới nói ra lời: "Ta đau bụng."
Đau bụng? Chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi cưỡi ngựa bị xóc bụng?
Phùng sư thúc có chút hối hận, sớm biết vậy ông ta cũng không nên đem đứa nhỏ này đến, nếu như sinh bệnh, thì phiền to.
Bây giờ nên làm thế nào đây?
Phùng sư thúc nhìn trái nhìn phải, nghĩ tới chiếc xe ngựa núp trong rừng cây cách đó không xa kia, ánh mắt sáng lên, không nói hai lời xốc Từ Khải Chi lên chạy về phía xe ngựa.
...
Lang Hoa nghe Tiêu ma ma bên ngoài hô một tiếng, ngay sau đó rèm xe bị vén lên.
Phùng sư thúc giống như kẹp than nóng dưới cánh tay vậy, vội vội vàng vàng ném một vật tròn vào trong xe ngựa, sau đó chạy đi thật xa như bị lửa đốt mông.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com