Triển Tiểu Liên gọi điện hỏi một lần, trong điện thoại rõ ràng đã hơi sốt ruột.
Công Tước đại nhân nhìn về phía mặt trời rồi lại nhìn vị trí hành lang, anh đột nhiên đứng lại, sau đó chầm chậm đi về phía hành lang ở tuyến đường chính của trang trại, người dẫn đường không hiểu lắm, "Công Tước đại nhân, hành lang gấp khúc chỉ ở đây mới có ghế."
"Cô ấy ở lại là để ngủ, lúc này mặt trời chiếu thẳng vào hành lang, trời nóng thế này cô ấy sẽ không chọn nghỉ ngơi ngay dưới ánh nắng mặt trời đâu. Thông báo cho mọi người, đừng chỉ tìm qua loa, tìm kiếm ở tất cả những chỗ có bóng râm ở gần các hành lang."
Chưa đầy hai mươi phút sau đó, có người báo tin đã tìm thấy người.
Công Tước đại nhân hỏi: "Cô ấy có sao không?"
Đối phương trả lời: "Ngủ say, gọi thế nào cũng không tỉnh lại."
"Đợi tôi."
Anh cúp điện thoại rồi vội vàng qua đó.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com