Cung Ngũ nheo mắt: "Cháu như thế đây! Chú Út thăm cháu xong rồi, có thể đi rồi."
"Gấp cái gì chứ?" Cung Cửu Dương mắt long lanh liếc nhìn Cung Ngũ, khiến cho Cung Ngũ bất giác run rẩy. Hắn nói: "Cháu ở ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy, chú Út đặc biệt đến thăm cháu. Cháu có thể nhẫn tâm muốn đuổi chú Út đi à?"
Cung Ngũ cho hắn năm mươi chín điểm diễn xuất. Nguyên nhân không đạt là do hắn quá cợt nhả.
"Có thể."
"Chú nhiều tuổi hơn cháu, còn là bề trên của cháu, cháu đối xử với ông già này như vậy sao? Mặc dù chú không phải ba cháu, nhưng chú chính là ba… ba nhỏ* của cháu, không khác gì với ba cháu. Cháu đường đường là một thanh niên có xuất thân tốt, bách hạnh hiếu vi tiên đâu**? Trái tim nhân ái của cháu đâu?"
Gương mặt Cung Ngũ co rút: "Chú nhỏ, năm nay chú thọ bao nhiêu rồi?"
Cung Cửu Dương đi đến trước mặt cô: "Nhìn vào mắt chú! Cháu gái, tuổi tác không phải là vấn đề, cháu chỉ cần nhớ chú là chú Út của cháu là đủ rồi."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com