Bộ Sinh vẫn đứng tựa bên cửa sổ, ánh mắt anh trầm tĩnh nhìn bà, vẻ mặt đầy tự trách: "Bây giờ em hối hận không công bằng với Tiểu Ngũ. Tôi không cảm thấy cô ấy có gì không tốt. Cô ấy thích tiền thì dạy kiếm tiền. Trên đời này ai lại không thích tiền chứ? Tôi, em, rất nhiều người nữa đều thích tiền. Những lời này đừng nói với Tiểu Ngũ. Tôi rất biết ơn Tiểu Ngũ vẫn luôn đi theo em. Nếu như không có Tiểu Ngũ, tôi cũng sẽ không có cơ hội quen biết em."
Nhạc Mỹ Giảo xoa huyệt thái dương, không đáp lại, ổn định lại tâm trạng.
Điện thoại nội bộ trước mặt đột nhiên vang lên, bà nhấc máy: "Alo... Tôi sẽ đến ngay."
Sau đó bà đứng dậy, vội vã đi ra ngoài cửa. Bộ Sinh hỏi: "Sao vậy?"
Nhạc Mỹ Giảo thuận miệng nói: "Công ty có một nhân viên mới khó khăn lắm mới bồi dưỡng được, không biết sao lại quen với một đại gia. Bây giờ vợ ông ta dẫn người đến đánh cô ta. Tôi phải qua đó xem."
Bộ Sinh lập tức cất bước đi theo: "Tôi đi cùng em!"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com