webnovel

Chương 17: Sao cô lại keo kiệt bủn xỉn thế hả? (1)

Editor: Nguyetmai

Cánh cửa chiếc xe thể thao màu đen chầm chậm mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm với một đôi chân thon dài bước xuống xe. Thân hình vạm vỡ cường tráng, làn da màu bánh mật tự nhiên khỏe mạnh, sống mũi cao thẳng, bờ môi mím chặt hơi nhướn lên, mái tóc ngắn thẳng đen nhánh cho thấy tính cách kiêu ngạo cương quyết, khí thế mạnh mẽ tỏa ra trong mỗi bước đi của hắn.

Cung Ngũ khẽ nhếch miệng, thầm thì: "Biết làm màu đấy nha!"

La Tiểu Cảnh ở bên cạnh gật đầu phụ họa: "Đúng đúng!"

Đoàn Tiêu dựa sát vào bên cạnh La Tiểu Cảnh, ngơ ngác nói: "Người có tiền đấy!"

"Nhị thiếu, cậu đến rồi." Anh họ Đoàn Tiêu tiến lên: "Chính là cô bé này. Tiểu Ngũ đúng không? Đây là Nhị thiếu, cậu ấy muốn mua điện thoại của em."

Người đó đi đến trước mặt, Cung Ngũ lập tức đưa điện thoại đến trước mặt hắn, nói: "Tôi đã tìm hiểu rồi, một vạn ba, tôi bán cho anh chỉ một vạn hai nghìn năm trăm thôi, bớt cho anh năm trăm."

Người được gọi là Nhị thiếu tháo kính mắt xuống gài lên ngực áo, để lộ ra đôi mày kiếm và đôi mắt màu nâu, gương mặt nam tính. Hắn mở chiếc hộp điện thoại ra nhìn, nói: "Ồ, em gái này, điện thoại này của cô ở đâu ra đấy? Không dễ mua đâu, nguồn gốc có hợp pháp không?"

Cung Ngũ gật đầu, "Bảo đảm hợp pháp. Người ta tặng tôi, tôi thấy tôi dùng cũng lãng phí nên muốn bán lại cho người có duyên."

Nhị thiếu tán đồng gật đầu: "Nói hay lắm." Sau đó hắn tiến đến trước mặt Cung Ngũ, giơ tay chỉ vào mặt mình: "Cô thấy cái mặt này của tôi có duyên với chiếc điện thoại này không?"

Cung Ngũ nhìn, nói: "Cực kỳ có duyên."

Nhị thiếu hài lòng, "Nếu đã có duyên thì cô có nên bán rẻ hơn chút cho tôi không nhỉ?"

Anh họ Đoàn Tiêu, Đoàn Tiêu, La Tiểu Cảnh: "…"

Biểu cảm trên mặt Cung Ngũ thay đổi, "Anh đã lái xe sang đến đây rồi, nếu còn có thêm một chiếc điện thoại xịn nữa thì ngầu biết bao. Sao còn cò kè mặc cả với tôi làm gì nữa? Tôi đến đây còn phải mất hai đồng tiền xe buýt nữa đấy."

"Nhưng thế nào cô cũng phải bớt cho tôi chút ít chứ?" Nhị thiếu một tay cầm điện thoại, một tay giơ lên, đón lấy ánh sáng nhìn, nói: "Cô xem đi, trên đây còn có dấu vân tay nữa, đây có phải là điện thoại mới không đấy?"

Cung Ngũ vội vã nói: "Tất nhiên là mới rồi, mới hoàn toàn đấy, chỗ nào có vân tay chứ?" Cô nhân cơ hội lấy tay áo lau qua, "Anh xem, hết rồi đấy nhé?"

Nhị thiếu vẫn không hài lòng, bới móc: "Đây là sản phẩm của hai tháng trước, bây giờ giá không đến một vạn ba, nhiều nhất chỉ được một vạn hai thôi."

Cung Ngũ đáp: "Hai tháng cũng đâu ra được sản phẩm mới đúng không? Chắc chắn vẫn coi là sản phẩm mới, một vạn hai nghìn năm trăm, nguồn gốc rõ ràng, tôi đây cố nén đau từ bỏ món đồ yêu thích rồi đấy."

"Cô có thể không cần nén cũng được chứ sao!" Nhị thiếu liếc nhìn cô, "Sao cô keo kiệt bủn xỉn thế hả? Có mỗi năm trăm đồng mà cũng kỳ kèo với tôi cả nửa ngày trời!"

"Rốt cuộc là ai keo kiệt bủn xỉn hả?" Cung Ngũ chống nạnh, "Một người lắm tiền nhiều của như anh mà còn lải nhải từ lúc nãy đến giờ, anh thấy hay ho lắm à?" Nghĩ lại, sợ vụ buôn bán không thành, cô liền nói: "Vậy thế này đi, tôi cũng không để anh mặc cả vô ích từ nãy đến giờ, một vạn hai nghìn bốn trăm, bớt cho anh một trăm nữa!"

Đoàn Tiêu há miệng, "Anh họ, Nhị thiếu này mua đồ còn mặc cả nữa cơ à?"

Anh họ Đoàn Tiêu gật đầu: "Mặc cả chứ! Mặc cả ghê là đằng khác! Nhưng mà có tiền, mua đồ không tiếc nhưng phải mặc cả. Tuyệt đối không thể chủ động giảm giá, chủ động giảm giá một vạn hắn cũng không thích, mà cứ phải tự mình mặc cả hắn mới vui."

La Tiểu Cảnh cảm thán nói: "Đúng là càng giàu càng kẹt!"

Qua màn mặc cả trả giá kịch liệt, cái giá cuối cùng được đưa ra là một vạn hai nghìn ba trăm năm mươi đồng.

Nhị thiếu lấy một chồng tiền ở trong xe ra, "Này!"

Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh giúp Cung Ngũ đếm tiền, Cung Ngũ ngồi xổm bên cạnh nhét vào túi, sau đó ôm vào trong lòng.

Next chapter