Vạch kẻ đường bị sạp hàng gần đó làm bẩn nên không nhìn rõ vạch màu trắng ban đầu, còn phải đi vòng sang bên trái hai bước nữa. Cung Ngũ đứng bên cạnh, nhìn trái nhìn phải rồi lao ra giữa dòng xe qua lại tấp nập.
Một chiếc xe con màu trắng phanh kít lại, tài xế tức giận chửi mắng: "Muốn chết à? Vội đi đầu thai chắc?"
Cung Ngũ không thèm quay đầu đốp lại một câu: "Vội đi bắt gian!"
Tài xế: "…"
La Tiểu Cảnh và Đoàn Tiêu đuổi theo sau, "Cậu nói đi, muốn bắt gian thế nào?"
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn lên trời, "Chụp mấy tấm ảnh rồi tung lên mạng, để Bộ Sinh thân bại danh liệt."
"Chuyện này… xâm phạm đến quyền về hình ảnh cá nhân đấy!" Đoàn Tiêu nhắc nhở, nếu bị bắt thì coi như xong rồi.
"Vào đó bao lâu rồi?" Cung Ngũ móc điện thoại ra, "Để tớ tính thời gian."
"Khoảng năm mươi phút trước." La Tiểu Cảnh tiến lại gần, "Tính thời gian làm gì?"
Cung Ngũ bắt đầu bấm đồng hồ, đáp: "Còn làm gì nữa? Xem sức bền chứ sao, nếu anh ta chỉ được vài phút thì tớ bỏ quách luôn cho xong!"
"Chẳng phải cậu nói là người có ngón tay dài thì cái đó cũng dài hay sao?"
"Hai cậu ngốc à? Cái đó dài hay không chẳng liên quan gì đến sức bền cả."
Cung Ngũ nhét điện thoại vào trong túi, ba người tiến vào hỏi số phòng của Bộ Sinh, kết quả bị bảo vệ mời ra ngoài. Bảo vệ vừa nhìn đã biết ba người còn chưa thành niên, vào đây làm gì chứ?
"Bây giờ làm thế nào? Người ta có cho vào đâu."
Cung Ngũ ngồi trên bậc thềm trước cửa câu lạc bộ, móc điện thoại ra, "Không cho vào thì thôi, tớ tính xem lúc nào thì anh ta ra ngoài!"
Thấy cô như vậy, hai cậu bạn đành phải ngồi cùng cô. La Tiểu Cảnh còn chạy đến cửa hàng tạp hóa đối diện mua túi hạt dưa về cắn để giết thời gian.
Bảo vệ ra ngoài đuổi hai lần nhưng ba người không đi, họ cũng mặc kệ.
Một tiếng rưỡi sau, Bộ Sinh và người phụ nữ trang điểm xinh đẹp kia đi ra. Bộ Sinh đi trước, người phụ nữ kia đi sau, cả hai đều không chú ý đến ba người đang ngồi trên bậc thềm.
Đoàn Tiêu dùng cùi chỏ huých nhẹ Cung Ngũ: "Ngũ, bắt gian kìa!"
Cung Ngũ nhìn thời gian, lắc đầu, "Thể lực Bộ Sinh không được. Cậu xem, thời gian đặt phòng, lên lầu, tắm rửa, cởi quần áo mặc quần áo, cộng lại chỉ hơn nửa tiếng. Mấy tên ốm yếu sắp ngoẻo cũng còn khỏe hơn anh ta."
Cô ghét bỏ, nói: "Đi, sang phía đối diện đánh bida thôi!"
Cô lại tung tăng chạy băng qua đường cái, đương nhiên lại bị đám tài xế mắng cho một trận nữa.
"Ông chủ, bao nhiêu tiền một ván?" Cung Ngũ thuần thục lấy khung tam giác ra, rồi khẽ rung cây gậy đánh bida.
"Mười đồng hai ván."
"Mười đồng ba ván đi, cháu đánh nhanh lắm, không làm mất thời gian của ông đâu." Cung Ngũ đặt trái bóng màu trắng xuống, chuẩn bị đánh.
Ông chủ là một ông chú béo mập thô lỗ, xăm trổ khắp người. Ông ta liếc nhìn Cung Ngũ rồi lấy điếu thuốc đang ngậm dở trong miệng xuống, "Nhanh? Nhanh đến mức nào?"
Cung Ngũ nhướn mày, cười hì hì nói: "Ông chủ, hay là chơi một ván xem sao? Đảm bảo cháu thắng ông."
"Ha ha, mạnh miệng đấy nhỉ." Ông chủ thấy Cung Ngũ chỉ là một cô bé, gật đầu nói: "Nào, nếu ta thắng thì cháu phải trả đúng mười đồng, nếu cháu thắng thì ta cho cháu chơi miễn phí hai ván nữa luôn."
Cung Ngũ gật đầu: "Được thôi!"
La Tiểu Cảnh và Đoàn Tiêu đi theo, cắn hạt dưa vừa mua: "Lại nữa rồi!"
Một gậy bóng vào hết lỗ.
Ông chủ xoa cái đầu nhẵn thín, chậc lưỡi, "Cô bé giỏi lắm!"
Cung Ngũ cười hì hì, "Ông chủ vẫn giữ lời chứ?"
Ông chủ gật đầu, "Có chứ, sau này nhớ thường xuyên dẫn bạn bè đến chơi đấy."
"Được." Cung Ngũ lấy bóng từ trong túi bóng ra, cố định khung tam giác, hỏi hai cậu bạn đang cắn hạt dưa: "Đánh một ván không?"
La Tiểu Cảnh khó chịu nói: "Ai thèm đánh với cậu chứ!"
Độc Cô Cầu Bại đó!