Lúc Yến Thanh Ti bước vào thì bị cản lại, cô nói ra tên của Du Dực, bảo vệ ở cửa lại thông báo cho bên trong chờ xác định rồi mới cho Yến Thanh Ti đi vào.
Mở cửa ra, Yến Thanh Ti nhìn thấy Du Dực.
Ông ta có vẻ khá hơn ngày hôm qua, thong dong ưu nhã, nội liễm, thâm trầm hơn, đôi mắt khi không còn hằn lên những tia máu, trông tĩnh lặng như một mặt biển vào sáng sớm.
Bây giờ Du Dực khác hẳn so với dáng vẻ lần đầu tiên Yến Thanh Ti nhìn thấy ông ta ở Hải Thành, lúc đó trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của ông ta toàn bộ đều là băng lãnh, nhưng bây giờ băng đã hoá thành biển lớn, lại càng phức tạp hơn, càng thâm sâu khó lường hơn.
Yến Thanh Ti không cách nào nhìn thấy sự phẫn nộ và thương tâm trên gương mặt ấy, cả sự thù hận cũng không thấy.
Trong lòng cô âm thầm than thở, quả nhiên là gừng càng già càng cay, năng lực điều tiết trạng thái của bản thân ông ta cũng quá mạnh.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com