Nhạc Thính Phong cười khổ: "Mẹ, mẹ cứ trêu đùa con như vậy vui lắm à? "
Nhạc phu nhân gật đầu: "Tất nhiên, mẹ cũng chỉ sai khiến con được lúc này thôi, đợi mẹ khỏe rồi, con còn lâu mới nghe lời mẹ như thế."
Nhạc Thính Phong ngồi xuống, tỏ vẻ muốn có một cuộc đàm luận thật nghiêm túc với Nhạc phu nhân.
"Nhạc phu nhân, cả ngày mẹ rảnh rỗi không gì làm nên bắt đầu nói linh tinh đấy à? Mẹ đi đâu tìm được thằng con ngoan ngoãn, hiếu thuận với mẹ như con không? Con đối với mẹ không tốt à? Bình thường mẹ đi chơi bài, con cũng để cho mẹ thua thoải mái luôn, không nói câu gì, nếu là thằng con trai khác thì đã đuổi mẹ ra khỏi nhà từ lâu rồi."
Nhạc phu nhân vẻ mặt ấm ức kéo Thanhh Ti nói: "Thanh Ti, con nghe đi, nó ác chưa kìa? Hôm nay cuối cùng cũng nghe được lời thật lòng của nó, hóa ra từ lâu nó đã ghét bác rồi, còn muốn đuổi bác ra khỏi nhà nữa. Bác khổ cực nuôi nó lớn mà nó nỡ như vậy. Loại đàn ông cặn bã như vậy, con không cần phải gả cho nó nữa."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com