Vừa mới dứt lời, đột nhiên một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ lao tới đỗ phịch trước mặt hai người, người ngồi trên xe cười một cách âm trầm và có vẻ muốn bị ăn đòn: "Chú, lên xe đi, khó khăn cháu mới tới Cảnh Thành được một chuyến, hai chúng ta thế nào cũng phải đi uống vài li."
Tần Cảnh Chi và Yến Thanh Ti ngây người một lúc mới phản ứng lại.
Tần Cảnh Chi: "Muộn thế này rồi... hôm nay tôi đã quay cả ngày nên mệt lắm..."
Còn chưa nói xong, Nhạc Thính Phong liền nói đế vào: "Đúng là người có tuổi, còn sớm như thế mà đã hết hơi."
Nhạc Thính Phong đã nói như thế, Tần Cảnh Chi còn có thể nói cái gì nữa?
Tần Cảnh Chi có chút bất đắc dĩ: "Được thôi, nếu cậu đã có thành tâm thành ý mời tôi như vậy mà tôi lại từ chối thì không được hay cho lắm, Thanh Ti cũng đi cùng đi?"
Nhạc Thính Phong vứt cho Yến Thanh Ti một cái nhìn lạnh lùng: "Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi không có ý định mời cô đâu."
Yến Thanh Ti: tôi... tôi đánh anh có được không?
Support your favorite authors and translators in webnovel.com