Tống Siêu há miệng, hoàn toàn không nói ra được lời nào. Ngược lại Tiểu Tịnh Trần thì nghiêng đầu, mặt mày cong cong, lộ ra hai lúm đồng tiền sâu hoắm, trong ánh mắt lấp lánh của cô bé lộ ra sự vui sướng đơn thuần: "Anh tư!!!"
Bạch Trạch Thần đẩy gọng kính, trên khuôn mặt đóng băng ngàn năm lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười này dường như là một tín hiệu, Tiểu Tịnh Trần cả người ướt nhẹp lập tức bổ nhào về phía Bạch Trạch Thần như một con gấu túi, hạnh phúc híp mắt lại, ôm anh tư nhà mình mà cọ lấy cọ để.
Bạch Trạch Thần cũng không bận tâm đến bộ tây trang sang trọng đắt tiền của mình bị dính nước, chỉ ôm lại Tiểu Tịnh Trần, nụ cười yên tĩnh dịu dàng.
Tống Siêu không khỏi lại một lần nữa dụi mắt, lầm bầm nói: "Có phải là ảo giác của tôi không, làm sao tôi lại có cảm giác như nhìn thấy chú Bạch thế này?"
Vệ Thủ mặt không cảm xúc nhìn Bạch Trạch Thần, hơi nhíu mày lại, cảm giác này... quả nhiên có chút giống Bạch Hi Cảnh!
Support your favorite authors and translators in webnovel.com