Mọi khi, anh vừa về nhà là Cảnh Y Nhân đều hào hứng nhảy nhót đến trước mặt anh, líu ra líu ríu kể cho anh hôm nay cô làm gì, sau đó hỏi ngày hôm nay của anh như thế nào.
Cô sẽ không ngồi im lặng, ôm gối vùi vào ghế sa lông xem ti vi như thế, ngay cả khi anh về nhà rồi, cô cũng không buồn để ý chút nào.
Lục Minh tới gần ghế sô pha, nhìn thấy rất nhiều thức ăn trên bàn, còn có thứ bị đánh rơi, vung vãi hết xuống mặt bàn kính.
Lục Minh không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh cô, rút chiếc gối ôm trong lòng cô ra. Cảnh Y Nhân bất chợt ôm lấy nó thật chặt, không chịu cho anh lấy đi, đôi mắt cô long lanh, trong veo vẫn nhìn thẳng vào ti vi.
Thấy dáng vẻ cáu kỉnh trẻ con ấy, Lục Minh khẽ mỉm cười.
"Hôm nay Tiết Phương Hoa đến nhà nên em không vui à?"
"..." Cảnh Y Nhân vẫn không thèm để ý đến anh chút nào.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com