Phải nói Đậu Đậu rất thích hợp làm yêu phi hại nước, cô vừa thốt ra lời kia, chẳng phải là trực tiếp xát muối vào vết thương sao.
Cái gì là đã lâu không gặp chứ?
Bạch Linh, người ta bị đuổi về núi Vân Đài cũng là do cô ban tặng đó!
Cho nên lời nói cô vừa rơi xuống, khóe miệng Bạch Linh giật một cái, "Kim Đậu Đậu, cô rất đắc ý có phải không?"
Đậu Đậu rất vô tội, "Hả? Lời này của cô Bạch là có ý gì vậy?"
"Nếu như không phải do cô thì làm sao tôi lại bị anh ấy đuổi về núi Vân Đài chứ!"
Đậu Đậu, "Khụ... Được rồi, quả thực là có chuyện này, vậy cô coi như tôi chưa nói gì đi, Bạch Bạch."
Sau đó vung tay nhỏ bé lên, quyết đoán buông tha. Làm bạn bè với nữ sinh gì đó quả thật quá khó khăn! Về phần Hà Chính Trực, ừ, cô ấy là ngoại lệ, cô ấy không tính là nữ sinh.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com