Minh Hiên cau mày để đũa xuống, không thấy ngon miệng nữa. Đang lúc cậu suy nghĩ Đậu Đậu giở trò gì, Diệp Tinh Trạch bên kia cũng đã ôm khăn giấy xông vào phòng vệ sinh rồi.
"Sư thúc, sư thúc người không sao chứ?"
"Á! Có đàn ông!"
Diệp Tinh Trạch đập cửa từng phòng một, nhà vệ sinh lập tức náo loạn. Tiếng thét, tiếng mắng, tiếng chạy, tiếng báo cảnh sát...
Cuối cùng cậu nhìn thấy Đậu Đậu mệt lả nằm bò trên nắp bồn cầu trong phòng cuối cùng.
"Sư thúc!"
Diệp Tinh Trạch tiến tới nhìn một cái, lập tức bịt mũi ghét bỏ, "Ọe! Cho người giấy này... Mau lên."
"Thằng nhóc thối, cậu dám chê_ Oẹ!"
"Không có không có không có, nhất định là người nghe lầm rồi."
Diệp Tinh Trạch giải thích qua loa lấy lệ, luống cuống vội vàng rút khăn giấy nhét vào tay Đậu Đậu, "Mau lau đi."
Đậu Đậu nhận lấy khăn giấy, nhịn tức.
Mẹ kiếp, mang thai khổ quá đi!
Cô vẫn còn là trẻ con mà.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com