Tư Chính Đình không nhịn được bất giác cong môi lên, trong mắt hiện lên ý cười khó phát hiện. Nhưng mà ngẫm lại cuộc gọi cô vừa nghe, nụ cười còn chưa kịp nở đã biến mất.
Cô lấy được hộ chiếu rồi.
Lấy được hộ chiếu rồi sẽ rời khỏi anh sao?
Tư Chính Đình cảm thấy thật khủng hoảng. Nếu anh xin lỗi cô thì cô có tha thứ cho anh không? Cô vẫn kiên trì muốn ly hôn sao?
Người luôn không sợ trời không sợ đất như anh, vào giây phút này lại có chút sợ hãi.
Anh ngẩng đầu lên, thấy Quý Thần đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ thì bỗng nhận ra cách làm của mình thật ngây thơ, thật nực cười.
Ngăn cô đón xe? Liệu có thể ngăn được bao lâu?
"Ông chủ, xe của chúng ta tới." Quý Thần bỗng nói.
Tư Chính Đình gật đầu, anh hít một hơi thật sâu rồi đi về phía Trang Nại Nại, muốn bảo cô về cùng với anh.
Nhưng Tư Chính Đình vừa đi được vài bước lại dừng lại, toàn bộ khuôn mặt anh bỗng trầm xuống trong nháy mắt.
***
Support your favorite authors and translators in webnovel.com