Bất kể Đinh Mộng Á có thái độ gì với cô thì dù sao bà ấy cũng là mẹ của người mà cô thích, sự kính trọng cơ bản như vậy vẫn phải có.
Trang Nại Nại cúi đầu xong liền ngẩng lên tiếp tục nhìn bà, đôi mắt to xinh đẹp của cô sáng trong, bướng bỉnh.
Đinh Mộng Á nhìn cô im lặng một lúc, rồi lấy một tờ chi phiếu ra: "Năm mươi vạn?"
Năm mươi vạn tệ?
Trang Nại Nại mở to hai mắt nhìn.
Vì từ bé sống với mẹ ở khu nghèo, nhà vốn chẳng có gì để gửi ngân hàng, lúc dư giả nhất cũng chỉ có hai vạn tệ để dành.
Vì thế, năm mươi vạn tệ với Trang Nại Nại đúng là một con số trên trời.
Nhà họ Tư quả là có tiền nên muốn làm gì thì làm.
Hai tay Trang Nại Nại siết chặt: "Bác gái, xin bác đón nhận cháu!"
"Một triệu?"
Hình như đối với Đinh Mộng Á, tiền chẳng là gì cả.
Trang Nại Nại vẫn cố chấp đứng đó: "Bác gái, cháu và Tư Chính Đình thật lòng yêu nhau, cháu thích cậu ấy không phải vì tiền của…"
"Năm triệu."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com