Trang Nại Nại lập tức vỗ tay cười nói: "Cậu xem, cậu xem, đúng là ăn gừng có hiệu quả thật mà, ít nhất bây giờ mặt cậu có biểu cảm rồi!"
Tư Chính Đình: "..."
Nhớ tới đó, Trang Nại Nại bất giác cong môi.
Sau này, mỗi lần hai người đi ăn, cô luôn lựa gừng ra cho Tư Chính Đình. Nhưng mấy năm sau đó, cơ thể cô rất dễ bị cảm lạnh, vì không để mình bị bệnh không thể chăm sóc mẹ, mà gừng lại có thể chống lạnh nên cô đành nhắm mắt nuốt.
Cho tới bây giờ, cô đã quen với vị gừng, thích hay không, không quan trọng nữa rồi.
Nhưng mà cái thói quen nhỏ không ăn gừng này của cô, chỉ có một mình Tư Chính Đình biết.
Trong hộp cơm đều là món cô thích, nhưng không có gừng.
Cô có cảm giác vành mắt mình nóng lên.
Trái tim, cũng được bao bọc bởi sự ấm áp.
Những chuyện vặt vãnh của cô thời trung học, ngay cả bản thân cô cũng không nhớ rõ, vì sao anh lại nhớ rõ từng chút một chuyện giữa bọn họ?
Support your favorite authors and translators in webnovel.com