Mặc dù kẻ địch rất mạnh, mặc dù tình thế rất khắc nghiệt.
Nhưng không biết vì sao, sau khi thật sự nhìn thấy được Bàn Cổ, Phong Tiểu Tiểu ngược lại không hề cảm thấy căng thẳng mà thay vào đó là tâm trạng bất lực tột cùng ùa đến.
Không sai, y như cái cảm giác bất lực khi mà có một nhóc trẩu tre ngáo đá đứng trước mặt mình, bạn không muốn chơi với nó cũng không nói đạo lý với nó được. Thế nhưng nó lại cứ mặt dày, nhất định bám lấy bạn không tha…
Gạt mấy suy nghĩ rối rắm kỳ cục trong lòng qua một bên, Phong Tiểu Tiểu im lặng một lát. Sau khi thấy đối phương có vẻ không có ý ra tay ngay, chỉ dùng ánh mắt quái đản "Cô phạm lỗi rồi, còn không mau xin lỗi đi" nhìn mình chằm chằm, Phong Tiểu Tiểu chần chừ một hồi, nhưng rồi cũng không nhịn được bèn hỏi: "Thật ra…"
"Hừ!" Bàn Cổ vô cũng kiêu ngạo, chờ đợi đối phương xin lỗi.
"… Thật ra tôi muốn hỏi, năm đó rốt cuộc chúng ta đã đánh cược cái gì?" Phong Tiểu Tiểu cuối cùng cũng hỏi được ra lời.
"…"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com