Hiện tại đã không còn ai bịt miệng cô ta, nhưng Chu Hân Nhiên vẫn không kêu được thành tiếng, ngón tay nhìn có vẻ thon dài hơi mảnh khảnh trên cổ cô ta như chiếc kìm sắt kẹp chặt.
Lực ngón tay nắm trên cổ từng chút ép lại, cảm giác áp bách nơi yết hầu cũng dần tăng lên, Chu Hân Nhiên dần cảm thấy hô hấp của mình trở nên cực kỳ khó khăn, cô liều mạng há mồm, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng "khò khè" từ cổ họng mình phát ra, nhưng lại không hít vào được chút không khí nào, mắt bởi vì sung huyết mà có chút lồi ra, mạch máu huyệt Thái Dương đập thình thịch như thể lúc nào cũng có thể nổ tung.
Hôm nay mình sẽ phải chết ở đây sao?
Chu Hân Nhiên rất không cam lòng, khuôn mặt trướng đỏ liều mạng giãy giụa để hô hấp, móng tay dài hung hăng cào lên cái tay trên cổ kia, nhưng không biết da đối phương được làm bằng gì mà móng tay đều sắp gãy nhưng vẫn không để lại được dấu vết gì trên đó.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com