Chu Hân Nhiên tựa vào đầu giường bệnh lật xem tạp chí, cũng không để tâm đến kết quả kiểm tra không tốt của mình, như thể đã quen với chuyện sống chết, thùy mị đáp: "Chẩn đoán không ra thì không ra thôi, dù sao chúng ta cũng đã sớm giác ngộ, có thể chết trong hòa bình không thống khổ thế này đã may mắn lắm rồi."
Em gái thời thượng bĩu môi "chậc" một tiếng: "Nếu là tao thì còn lâu tao mới cam chịu như vậy, chỉ có mày nhìn thoáng... À mà, ông 'anh họ' kia của mày sao hôm nay còn chưa tới?"
"Nãy gọi điện thoại có nói là sẽ tới, sau đó lại nói phải ở nhà chờ một người bạn, có khả năng sẽ đến muộn vài phút... Bây giờ chắc là sắp đến rồi." Chu Hân Nhiên nhẹ nhàng cười cười: "Mày ở lại lâu chút, có khi hôm nay lại gặp được đấy."
"Hứ, loại háo sắc đấy á?" Em gái thời thượng khinh thường cười nhạo.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com