webnovel

Chương 48: Khiêu khích

Editor: Nguyetmai

Đường Cần và Khương Lễ cùng nhau ăn cơm, trong quá trình bị ép lắng nghe đối phương lảm nhảm, từ chuyện vợ bạn không thể lừa gạt lan rộng đến nhân phẩm đạo đức rồi đến xã hội yên ổn rồi đến hòa bình thế giới… Đường Cần bắt đầu cảm thấy đầu óc quay vòng vòng, mãi về sau mới hiểu ra người nọ là đang sợ mình dòm ngó cô bạn mà cậu ta thích.

Đường Cần suýt nữa thì muốn đập đầu tự tử, rồi lại lập tức buồn rầu, mục tiêu của anh ta là người đàn ông kia, con mắt nào của người này nhìn ra anh ta có ý với cô gái kia?

Vì vậy anh ta đành ngoài mặt vâng vâng dạ dạ, sau đó liền chỉ tay lên trời thề thốt, khó khăn lắm mới khiến cho đối phương miễn cưỡng tin sự trong sạch, sự kiên trinh cùng nhân phẩm của mình.

Cuối cùng ăn xong một bữa cơm khó nuốt nổi, sắc mặt Đường Cần khó coi đến suýt chút nữa bị tiêu hóa kém. Có lẽ là vì anh ta có thái độ tốt, Khương Lễ cảm thấy đã giải quyết được một cái tai họa ngầm, vui vẻ tỏ ý muốn đi mua đồ dùng hằng ngày cùng anh ta, dù sao ở nhờ trong nhà người ta, cũng không thể làm phiền chủ nhà chứ! Hơn nữa, Khương Lễ cũng không muốn để cô gái mình thích lại đi ân cần sắp xếp sinh hoạt hằng ngày cho một người đàn ông khác... Có một Dương Nghiên là quá lắm rồi!

...

"Anh Khương, thực ra tôi tự đi là được mà, thật sự đấy." Đường Cần rất bất đắc dĩ cùng Khương Lễ ở siêu thị đẩy xe chứa đồ qua lại như con thoi. Ngoại trừ mua cho anh ta bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt, chậu rửa mặt ra, người nọ còn thỉnh thoảng lượn qua khu rau quả tươi một vòng, sau đó cầm túi khoai tây hoặc túi thịt heo ném vào trong xe, rất nhanh liền chất đầy một đống trong xe.

Nếu không phải giới tính hai người không thích hợp thì cảnh này nhìn qua rõ ràng là giống một đôi vợ chồng son ân ái ngọt ngào đi mua thức ăn sinh hoạt hằng ngày... Cũng chính bởi vì giới tính hai người không thích hợp, cho nên Đường Cần càng cảm thấy đặc biệt không được tự nhiên.

Phải biết rằng, các cô em bây giờ có bao nhiêu nhiệt tình yêu thương đối với đam mỹ chứ!

"Không sao, chúng ta mua thêm một chút đồ ăn, vừa lúc tìm Tiểu Tiểu ăn cơm chiều." Khương Lễ nửa là chờ mong nửa là không nỡ, "Tôi đi rồi, mấy ngày liền đều không gặp được Tiểu Tiểu, để cô ấy ở lại một mình thật không yên tâm mà..." Nói đến đây, ánh mắt vô thức bay về phía Đường Cần, rất rõ ràng là bày tỏ một trong số lý do cậu ta không yên lòng đó chính là Đường Cần...

"..." Đường Cần vuốt mặt một cái, rất rầu rĩ hỏi: "Nếu không thì tôi ở khách sạn? "

Ánh mắt Khương Lễ sáng lên nhưng lại rất nhanh lại ảm đạm: "Như vậy không hay lắm thì phải! Nếu Tiểu Tiểu biết sẽ nổi giận."

"... Anh yên tâm, khi ở đó tôi khẳng định sẽ chỉ nói chuyện với anh Dương, tuyệt đối sẽ cách Tiểu Tiểu của anh không ít hơn ba mét." Thực sự là đủ lắm rồi đấy, trên đời này tại sao lại có thể có một người đàn ông không chín chắn như thế cơ chứ?

Đường Cần hiện tại hận không thể đảo ngược thời gian, trở lại thời điểm bị mất ví tiền trên chuyến xe buýt, nếu vậy anh ta sẽ tóm lấy tên ăn trộm rồi đánh cho một trận tơi bời. Nếu không phải là mất ví tiền và điện thoại di động thì liệu anh ta còn gặp phải nhiều chuyện như bây giờ sao? Vốn đang cho rằng ngoài ý muốn tiếp cận được mục tiêu là một may mắn lớn, không nghĩ tới bây giờ mới phát hiện là tai họa. Sau này khi xong việc anh ta nhất định phải chuồn thật nhanh, tránh để tinh thần mình bị sụp đổ.

Khương Lễ cảm giác vô cùng vui mừng đối với việc đối phương biết thời biết thế: "Vậy là tốt rồi, tôi... Ai nha có mẻ tôm mới bự lắm, Tiểu Tiểu thích nhất là tôm bự!"

Nhìn cậu trai kia vén tay áo lên xông về phía quầy hải sản cố gắng tranh đoạt cùng một đám phụ nữ trung niên, Đường Cần rốt cộc không thể nhịn được nữa, vẻ mặt sụp đổ lấy điện thoại ra quay số: "A lô? Tên khốn kiếp nhà ngươi, trước tiên gọi người gửi cho tôi ít đồ, tôi làm mất ví rồi... Cười cái rắm, mẹ kiếp, không nghĩ tới ông đây cũng có một ngày bị mất trộm... Nhanh lên một chút! Ừ, tôi bên này rất gấp, thực sự không chịu nổi nữa rồi..."

Một lát sau, chờ Khương Lễ rốt cuộc đã cảm thấy mỹ mãn ôm một túi tôm bự tươi ngon vừa cướp được trở về, Đường Cần đã sớm cúp điện thoại, một lần nữa ra vẻ không muốn sống nữa: "Đều mua xong rồi à?"

Nhìn trong xe đã thực sự không còn chỗ nào nổi chất đồ, Khương Lễ rốt cuộc gật đầu: "Ok, đi tính tiền thôi!"

Thế là hai người đi xếp hàng tính tiền, sau đó đi về xe đang đỗ bên ngoài, mở xe đem đồ đạc đặt hết vào trong, Khương Lễ vừa muốn ngồi vào ghế lái, Đường Cần đột nhiên mở miệng: "Tôi còn có chút chuyện, anh Khương cứ về trước đi! Cho tôi mượn hai tệ ngồi xe buýt là được."

Khương Lễ khó hiểu: "Bạn anh đã đi chơi rồi, ở thành phố này anh lại không quen biết ai ngoài anh ta, còn có thể có chuyện gì?"

"Thì là... Thực ra tôi tới đây ngoài để gặp bạn, còn có chút chuyện cần làm." Đường Cần tương đối chần chừ đáp.

Liên tưởng đến chiến tích huy hoàng khi đối phương xuống xe lửa không bao lâu liền mất ví tiền và điện thoại di động, Khương Lễ rất sợ để lạc người này sau đó lại bị Phong Tiểu Tiểu hiểu lầm là mình hủy thi diệt tích. Khương Lễ do dự một hồi, rốt cuộc vẫn chủ động yêu cầu cùng đi: "Anh cần làm chuyện gì? Tôi đưa anh đi!"

"Thật sự không cần, tôi..."

"Không cần nói nữa, lên xe!"

"..."

Dựa theo địa chỉ mà Đường Cần cung cấp, hai người đi thẳng một đường đến trước một tòa nhà, Đường Cần mắt tinh, vừa xuống xe liền phát hiện cửa nhà đã có một tên côn đồ quen thuộc quanh quẩn ở đằng kia. Đối phương nhìn thấy Đường Cần liền muốn đi qua, không ngờ sau đó liền thấy Khương Lễ bước ra từ ghế lái rồi đi tới.

Tên côn đồ sửng sốt một lúc, tiếp đó rất nhanh liền ra vẻ không liên quan, dời mắt đi.

Đường Cần thật sự bất đắc dĩ: "Anh Khương, tôi chỉ đi lên ấn cửa chuông, có người hay không người đều sẽ lập tức xuống ngay, anh ở đây đợi tôi được không?"

Khương Lễ lắc đầu rất nghiêm túc, kiên trì: "Nhỡ đâu lúc lên lầu anh lại xảy ra chuyện gì thì sao? Dù sao cũng chỉ là một đoạn đường, tôi lên cùng với anh." Nói xong không đợi người kia từ chối đã khóa xe luôn, dáng vẻ đi tới nói rõ cậu ta hoàn toàn không tính thay đổi ý định.

Đường Cần và tên côn đồ càng xoắn xuýt. Có dân ngoài đi theo, gã làm sao có thể đưa đồ đây?

Tên côn đồ bất lực nhìn Đường Cần, Đường Cần khẽ cắn môi, mắt liếc một cái về phía Khương Lễ, sau đó gật đầu nhẹ đến mức không thể nhìn thấy.

Tên côn đồ ngầm hiểu, xoay người trở về trong hành lang. Đường Cần lúc này mới xoay người: "Được rồi, vậy làm phiền anh Khương rồi."

Vì vậy hai người cùng nhau đi vào tòa nhà, vừa leo được mấy tầng, một đám to con vừa nhìn đã biết không dễ chọc theo sau tên côn đồ vừa rồi đi xuống lầu, hai nhóm người nhìn lướt qua nhau giống như không nhìn thấy đối phương. Sau đó lúc gặp ở trong hành lang, khi đi qua nhau, một gã to con đột nhiên trượt chân một cái, va mạnh vào người Khương Lễ.

Từ thể hình đối lập của hai bên mà nói, một người cao lớn vạm vỡ, một người yếu ớt gầy nhỏ, nhưng trong nháy mắt đụng nhau, gã to con vạm vỡ kia lại đột nhiên mạnh mẽ cường điệu ngã xuống cầu thang, đỡ bả vai vẻ mặt thống khổ kêu lên: "Ôi…" trong thanh âm xen lẫn phẫn nộ rống mắng, "Mẹ nó, mày dám đụng vào tao?"

Khương Lễ vô tội nhìn lại gã: "Rõ ràng là anh đụng..."

Đường Cần vội vàng làm bộ làm tịch tiến lên hoà giải: "Người anh em này, bạn tôi không cố ý."

Gã to con nghiến răng nghiến lợi dữ tợn mắng: "Đau chết ông rồi, còn nói không phải cố ý?"

Những người còn lại trong nhóm tên côn đồ cũng nhốn nháo gây sự: "Đúng thế đúng thế! Không thể cứ như thế là xong."

Khương Lễ cau mày, Đường Cần vừa vui sướng khi người gặp họa vừa lặng lẽ tránh ra một bên: "Xin mọi người bớt giận, đừng..."

"Mẹ kiếp! Đánh nó cho tao!"

Next chapter