Khương Lễ một mạch vừa đánh vừa đá giết tới lầu hai, một đám thuộc hạ mặc tây trang đen cao to liền giống như bọn loắt choắt yếu đuối, không có chút lực phản kháng nào.
May mắn là có thể vì liên quan đến tiền thuê, Khương Lễ tạm thời cũng không đánh hết sức, chỉ đánh đến mức không thể đứng lên liền thả người nằm thẳng ra đất, cũng không đến nỗi khiến cho tên tóc đỏ tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng.
"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi!" Sau khi đá tung cửa nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu, Khương Lễ nắm một tên tây trang đen trước tiên xông vào rồi áy náy nói lắp bắp, đỏ mặt hổ thẹn đến muốn khóc, "Trên đường kẹt xe, thật ngại quá đã tới chậm, lần đầu hẹn hò liền đến trễ, mình thực sự..."
"Không sao không sao, uống chén nước trước đã." Phong Tiểu Tiểu dỗ dành an ủi bạn nam ngượng ngùng, tiện tay giới thiệu: "Vị này là Xi Vưu, đây là em trai của Nhị Lang Thần... Hai người trước kia cũng đã từng quen biết rồi, chắc không cần giới thiệu nhiều nữa nhỉ, dù sao thì lát nữa tóc đỏ cũng sẽ không nhớ được gì nữa."
Khương Lễ cầm tên tây trang đen trong tay quăng một cái, rất lễ phép ngượng ngùng cười với tên tóc đỏ: "Xin chào, tôi là Khương Lễ."
"... Chào." Tên tóc đỏ cũng có chút cạn lời, ánh mắt không tự chủ trôi đến người mặc tây trang đen nằm rên rỉ bên cạnh Khương Lễ, khóe miệng co quắp, ngay cả cười gượng cũng không còn sức.
"Thật ngại quá, để cho cậu toi công một chuyến rồi." Phong Tiểu Tiểu giới thiệu xong liền kéo người tự mình nói chuyện, "Thật ra tôi mới vừa phát hiện, đây là hiểu lầm, thằng nhóc này không bắt bạn tôi, là tôi tìm lộn người..."
Tìm lộn người?!
Lời này vừa nói xong, Khương Lễ vẫn là tốt tính tốt nết không có phản ứng gì. Nhưng là trong nháy mắt tên tóc đỏ liền có loại xúc động chua xót đến muốn rơi lệ.
Tìm lộn người cô còn ở sân cỏ nhà ta chơi triệu hoán con rối?!
Tìm lộn người cô liền đến nhà tôi giải tỏa bằng bạo lực?!
Tìm lộn người cô liền biến thân, lại còn kéo một đám mãnh thần đi hù dọa người?
Tìm lộn người cô liền bắt ông đây phải uống canh Mạnh Bà... À quên, là Vong Ưu Tán?
Tên tóc đỏ xoắn xuýt đủ kiểu, tăng xông, con mẹ nó gào thét một tràng rồi lao qua. Rõ ràng y cái gì cũng không làm! Đây là bị thần xui xẻo ám hay sao?
Bất lực phất tay đuổi đi một đám tây trang đen, nhân tiện dặn dò người sau tiếp tục đuổi vật tùy lúc cũng có thể sẽ tới cửa ngó nghiêng, cùng bảo vệ, hàng xóm hiếu kỳ và các loại sinh vật phiền phức. Tên tóc đỏ lần nữa châm điếu thuốc, nỗ lực trấn an tâm tình nóng nảy. Tiếp tục như vậy nữa, y sợ là trước khi chết không chừng đã vì hút nicotin vào quá liều mà trúng độc bỏ mạng.
Phong Tiểu Tiểu thầm thầm thì thì với Khương Lễ, nói đại khái tình hình hiện tại, người kia nghe xong thở phào: "Cậu không có việc gì là tốt rồi, mình chỉ sợ bọn họ khi dễ cậu."
Tên tóc đỏ suýt chút nữa xúc động đến muốn nhảy cửa sổ. Mẹ nó, rốt cuộc là ai khi dễ ai hả?!
Lại hút một điếu thuốc, tên tóc đỏ thở ra một hơi thật dài, dựa vào sô pha phía sau, mở miệng: "Nếu lát nữa tôi đều quên sạch mọi thứ, không bằng mấy người nói cho tôi biết một chút là chuyện gì đang xảy ra?"
"Dù sao cũng phải quên, tôi cần gì phải lãng phí nước bọt của mình." Phong Tiểu Tiểu khinh thường.
"Cứ xem như là giết thời gian đi." Tên tóc đỏ ngẩng đầu liếc nhìn Phong Tiểu Tiểu, lại nhìn qua biệt thự bừa bãi như thành thị đang quy hoạch thì bị phá bỏ và dời đi nơi khác sau khi được đội nào đấy 'chăm sóc chu đáo': "Coi như là để cho tôi được chết nhắm mắt cũng được, dù sao cô cũng phải cho tôi biết lý do ngày hôm nay sao tôi lại xui xẻo như thế này chứ?"
Phong Tiểu Tiểu nghiêm chỉnh nhìn biệt thự, đến lúc này cũng nhận ra thực sự là do cô quá xúc động... Vì vậy vẫn là ngẫm lại, ho khan vài tiếng:
"Thật ra trước đã nói kha khá rồi. Tôi là Nữ Oa, người này là Xi Vưu, thái tử Dương gia là Nhị Lang Thần... Ngoài ra bên nhóm tôi còn có một Thái Bạch Kim Tinh cùng với Thái Thượng Lão Quân mới quen, cộng thêm Hao Thiên Khuyển, Phác Thiên Ưng cùng với một con chim Tinh Vệ, lúc đầu đáng lẽ còn có một Viêm Đế Thần Nông, nhưng bị trúng độc cồn nên tèo rồi... Cậu chết không phải oan, thực sự, ai bảo trước đó chúng ta là quan hệ đối nghịch. Vừa xảy ra chuyện tôi có thể không nghĩ đến cậu trước tiên sao?"
Hơn nữa cũng là do thằng nhóc này chính mình miệng tiện, lúc ở cửa hàng đồ hiệu đi thì đi luôn đi, rảnh rỗi còn bỏ thêm một lời kịch kỳ quái, có thể không gây nên hiểu lầm sao?
Tên tóc đỏ gật đầu, ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Nói như vậy, mấy người đều là thần tiên?"
"Đương nhiên."
Tên tóc đỏ cười tự giễu: "Xem ra lúc trước tôi quả thật rất có dũng khí, dám cùng Nhị Lang Thần đối địch, hô hoán, sợ rằng ngoại trừ Tôn Ngộ Không thì cũng chỉ có tôi thôi!"
"Thật ra cũng không phải..." Phong Tiểu Tiểu tương đối thực tế, "Thật ra trước đó anh ta còn có bị một đám côn đồ đánh, toàn thân bị cướp sạch không còn một đồng, thiếu chút nữa suy đồi tới mức bán rẻ nhan sắc... Đương nhiên cuối cùng tôi vẫn giữ ý chí kiên định, không bị cám dỗ ăn mòn."
Cổ họng tên tóc đỏ suýt nữa bị khói sặc chết!
Khó khăn đem khí thuận trở về, tên tóc đỏ bóp tàn thuốc, cầm ly nước hung hăng trút xuống vài hớp, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cắn răng: "Trước nói về chuyện... Lão Hồ chó cùng rứt dậu muốn thuê sát thủ đi đối phó Nhị Lang Thần rồi, bên này tôi có chút giao thiệp, nhưng cáo già đó rất giảo hoạt, chuyện tôi biết cũng không được bao nhiêu... Thời gian này, mấy người tốt nhất nên theo dõi các vùng lân cận nhà tôi nhiều một chút, có thể bắt được đầu mối cũng coi như là có cái đề phòng trước."
Phong Tiểu Tiểu sợ hãi a lên một tiếng: "Thật hay giả? Sao đột nhiên lại tốt bụng như vậy?"
Tên tóc đỏ đau buồn phẫn nộ, y tốt bụng như thế còn không phải là vì sợ lát nữa đều sẽ quên sạch, lại đắc tội đám đại thần, đến lúc đó Khương Lễ này ở dương gian đem hắn ăn đến xương cốt cũng chẳng còn thì sao, nhỡ đâu đến cõi âm còn phải xuống mười tám tầng địa ngục thì thiệt thòi lớn rồi...
Khương Lễ tính toán một chút, nghiêm túc thanh minh: "Nhà của tôi tuyệt đối không nhận đơn hàng của Dương gia, tất cả những đơn đặt hàng lớn đều phải do ba tôi tự mình xem qua. Tiểu Tiểu, điểm ấy mình có thể cam đoan với cậu."
"... Xin hỏi nhà cậu là làm gì?" Tên tóc đỏ cảm giác mình đã sắp triệt để chết lặng.
"Nhà của tôi là thế gia sát thủ, cam đoan danh dự uy tín lâu năm không lừa già dối trẻ, làm việc luôn…"
Khương Lễ thao thao bất tuyệt, tên tóc đỏ yên lặng quay đầu nhìn Phong Tiểu Tiểu, Phong Tiểu Tiểu vô tội khoanh tay nhìn lại.
"..." Được rồi, thế giới thần tiên quả thực người phàm như y không có khả năng có thể hiểu được...
Bất kể thế nào, tên tóc đỏ hiếm khi có ý tốt, Phong Tiểu Tiểu đương nhiên cũng muốn chịu trách nhiệm chuyển lời. Dương Nghiên sau khi nghe điện thoại, nghe được tình hình bên này nhưng lại không có phản ứng quá lớn, từ thanh âm truyền tới dường như còn thấy có chút khinh thường.
sau đó, có cam đoan mất trí nhớ làm điều kiện tiên quyết, hai bên cũng liền tạm thời buông hận thù cũ trước đó mà tự nhiên nói chuyện phiếm, bầu không khí quỷ dị ở phòng khách cũng đột nhiên hài hòa hơn.
Máy bay chuyển máy bay trực thăng, máy bay trực thăng chuyển xe chuyên dụng, hơn ba giờ sau, một bọc báo cũ màu đen cuối cùng đưa đến. Bên trong như trước kèm theo một mảnh giấy với dòng chữ ghi chú đặc sắc vừa lớn lại xấu của Thái Thượng Lão Quân - [Tên giao hàng khốn kiếp kia thiếu tôi ba tệ, bảo Nhị Lang Thần xào hắn với mực!]
Phong Tiểu Tiểu nhìn còn không thèm nhìn liền ném tờ giấy đi, chuyển bọc giấy cho tên tóc đỏ: "Ăn đi, có lẽ mùi vị cũng sẽ không quá khó nuốt... Sau ngày hôm nay, mọi người nên làm như thế nào thì làm, nể mặt lần này, tương lai tôi sẽ bảo Nhị Lang Thần giữ lại cho cậu một hơi."
Tên tóc đỏ tiếp nhận bọc giấy mà miệng co quắp, trước khi nuốt xuống lại hỏi một câu: "Thật không có thuốc chữa bệnh tim bẩm sinh?"
"Nếu có tôi sẽ tìm cơ hội đưa tới cho em gái cậu." Phong Tiểu Tiểu gật đầu.
"... Cảm ơn." Tên tóc đỏ gật đầu, cũng không cần nước mà trực tiếp đem cho gói bột phấn vào miệng, nuốt xuống, xong ném cái vỏ đi, ung dung cười: "Thật ra quên đi cũng tốt, tôi chính là một tên côn đồ, mẹ tôi chỉ là một cái bình hoa, ngoại trừ gương mặt đó, lão Dương để ý bà ấy cái gì chứ? Nếu vốn đã không có tình nghĩa, tôi dựa vào cái gì phải nể mặt lão Dương? Buôn bán vốn là đen ăn đen, lão ta dùng tôi để đánh bóng con của lão, tất phải gánh chịu hậu quả rằng có khả năng sẽ bị tôi cắn ngược lại một cái... Giống như cô nói, sau ngày hôm nay, mọi người nên làm như thế nào thì làm, tôi cũng không nhớ được bất cứ chuyện gì nữa, mấy người tốt nhất cũng đừng hạ thủ lưu tình!"
***
Ra khỏi biệt thự, đám tây trang đen sớm đã nhận được lệnh cùng Khương Lễ rời đi, nhóm người này sau đó bị đưa đến cái nơi uy tín tốt đẹp trong truyền thuyết, chịu sự dạy dỗ của thế gia sát thủ. Về sau nếu có cơ hội, nhờ một gói Vong Ưu Tán, bọn họ còn có thể có cơ hội trải qua cuộc sống của người bình thường. Nếu như không có vinh hạnh đó, không thể làm gì khác hơn là phải liếm máu trên đao, nói không chừng ở trong nhiệm vụ nào đó sẽ bốc hơi khỏi thế gian.
Trước khi chia tay, Khương Lễ còn ngây thơ chưa hiểu: "Trước khi hôn mê, cậu ta nói nhiều lời như vậy để làm gì?"
"Lấy lùi làm tiến, tranh thủ chút đồng cảm thôi." Phong Tiểu Tiểu nở nụ cười, "Kỳ thực suy nghĩ của cậu ta cũng không sai, chỉ là đen đủi, gặp phải đối thủ quá mạnh mẽ thôi."
Vốn chỉ là nhân vật nhỏ, trời xui đất khiến lại bị người đẩy lên vị trí mà không nên là của cậu ta, ngoại trừ liều mạng leo lên cao, còn có thể có cách nào khác sao?
Nếu như không có mẹ của Tất Ưu Ưu, có lẽ bây giờ Phong Tiểu Tiểu cũng chỉ là một tên tóc đỏ khác.