"Anh Dương, cửa hàng này là của anh sao?!"
"Anh Dương, tiệm của anh trang trí thật độc đáo."
"Anh Dương…"
Không tới ba phút, đám nữ sinh đã lôi tên Dương Nghiên ra, và thành công từ người lạ thăng cấp thành quen biết, ríu ra ríu rít. Hiện giờ đang siêng năng tăng giá trị tình bạn, nỗ lực giành lấy vị trí hồng nhan tri kỷ, thậm chí có thể là hy vọng phát triển thành quan hệ mờ ám nào đó.
Không thể phủ nhận vẻ ngoài của Dương Nghiên rất có tiền vốn, anh tuấn phong lưu là thứ yếu, mấu chốt là người ta có dáng người đẹp.
Người mặt đẹp có rất nhiều, hơn nữa lại trong một xã hội kỹ thuật hiện đại có thể tự do tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ, trang điểm, có khuôn mặt xán lạn quả thực quá bình thường.
Nhưng một người đàn ông không chỉ có khuôn mặt đẹp, dáng người lại cao gầy khỏe mạnh, đường cong rõ ràng, không phô trương… Vậy thì lực sát thương của người đàn ông này trong chớp mắt có thể tăng gấp mấy lần. Đây chính là lý do khi đàn ông nhìn thấy một người đẹp sexy với cúp ngực 36D cộng thêm vòng eo 20 inch thì mắt liền sáng lên.
Dương Nghiên cũng không lỗ vốn, anh bỏ ra cái tên để đổi lấy các loại thông tin cá nhân chi tiết của mấy nữ sinh này như họ tên, trường lớp, gia đình, địa chỉ, mức tiền tiêu vặt mỗi tháng… Vì định rõ nhóm khách hàng ổn định trong tương lai mà bỏ ra sự cống hiến kiệt xuất.
Lý Trường và Phong Tiểu Tiểu ngồi một bên xem Dương Nghiên tán gái. Một lúc sau đã thấy đám nữ sinh đã mua mấy con tượng đất mà vẫn không nỡ rời đi, đang định thử thách với hạng mục DIY, tốt nhất là lại có anh chủ soái ca đích thân chỉ dạy.
"Cửa hàng này rõ ràng là của con…" Phong Tiểu Tiểu than thở, nói xong quay đầu nhìn Lý Trường xác nhận, "Là của con không sai chứ."
"Ừ, quyền tài sản đứng tên con." Lý Trường cũng than, "Nhưng trang trí có đẳng cấp như thế rõ ràng là do sư phụ bố trí."
Mấy nữ sinh hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của hai người sống sờ sờ còn lại trong phòng, Phong Tiểu Tiểu và Lý Trường cũng thấy bất đắc dĩ. Mặc dù đích thực là tính toán để Dương Nghiên ra tay cho qua chuyện, nhưng cũng không đến mức trực tiếp coi cô như không khí chứ?!
"Không nhìn nổi nữa, con ra ngoài đi dạo một lát." Phong Tiểu Tiểu lại thở dài, đứng lên phất phất tay với Lý Trường, "Chỗ này có anh Nhị là được rồi, con giúp anh ta dắt chó đi dạo."
Lý Trường ừ một tiếng, sau đó nhẹ giọng: "Nói mới nhớ, sao hôm nay không nhìn thấy con chó cỏ đó đâu nhỉ?!"
Phong Tiểu Tiểu sững sờ: "Không phải lúc trước sư phụ nói gửi ngoài tiệm sao?"
"Gửi thì đã gửi, nhưng hôm qua sắp xếp đồ xong sư phụ sợ nó làm vỡ đồ nên đã để nó ở bên ngoài canh cửa rồi… Nghe nói đó là Hao Thiên Khuyển, không đến mức ngay cả đường cũng không biết tìm chứ?!" Nói đến đây, Lý Trường bỗng có chút mờ mịt.
"…" Lẳng lặng nhìn Dương Nghiên vẫn đang cười cười nói nói với đám nữ sinh, hơn nữa vẫn chưa phát hiện con chó cỏ hộ pháp của mình đang mất tích, Phong Tiểu Tiểu gật đầu hạ thấp giọng: "Để con ra ngoài tìm, tốt nhất sư phụ nên cầu nguyện kỹ năng cầm chân của mấy nữ sinh kia đầy ắp, có thể giữ chân anh Nhị thêm một lát… Con nói trước, nếu như bị anh ta phát hiện, con tuyệt đối không bao che cho sư phụ đâu."
Lý Trường gật đầu lia lịa.
Thế là Dương Nghiên ở lại trong cửa hàng tiếp khách, Phong Tiểu Tiểu cầm xích đi bộ xuống đường, vừa tìm chó vừa thuận tiện làm quen môi trường xung quanh.
Địa điểm Lý Trường chọn quả không tồi, mặc dù không phải là địa điểm phồn hoa nhất của thành phố nhưng cũng thuộc khu buôn bán náo nhiệt. Đặc biệt gần đó còn có một khu dân cư và mấy trường trung học, thông thường buôn bán ở địa điểm như vậy đều không quá khó khăn.
Điều không tiện duy nhất là vị trí cửa hàng và chỗ ở của Phong Tiểu Tiểu cách nhau quá xa, nếu mỗi ngày muốn mở cửa đúng giờ, thức dậy vào sáng sớm e rằng là vấn đề đau khổ nhất.
Cũng may là vận khí của Phong Tiểu Tiểu không tệ lắm, vừa đi được nửa đường thì ở một bên quảng trường phát hiện một con chó cỏ lông vàng đang nằm phơi nắng trên bãi đất trống, cả người đầy vẻ tang thương.
Đi tới ngồi xổm xuống, Phong Tiểu Tiểu giơ tay chào hỏi rất hữu nghị: "Ồ, Hao Thiên!"
Con chó lười biếng nâng mí mắt nhìn cô một cái, móng vuốt hất hất cái bảng tên trên cổ, để cái mặt khắc chữ "Alexander" lộ ra trước mặt Phong Tiểu Tiểu.
"… Làm chó cũng không thể sính ngoại, đặc biệt mày còn không phải là một con chó bình thường, mày là chó ở trong chó." Phong Tiểu Tiểu không nói nhiều nữa, tiện tay đeo cái xích vào cổ nó, đứng lên kéo kéo, "Anh Nhị đang ở cửa hàng rồi, chúng ta cũng về thôi."
Đoán chừng có thể là đói rồi, con chó cỏ không có ý kiến gì với hành động của Phong Tiểu Tiểu, lảo đảo đứng lên, há mồm hở răng ngáp một cái thật lớn, sau đó chầm chậm đi theo sau về nhà.
Nói đi cũng phải nói lại, người thành phố hiện đại coi một con chó cỏ là thú cưng quả thực không nhiều. Nếu đây là nông thôn, nuôi mấy con chó cỏ để trông nhà thì không sao, vấn đề là ở trong thành phố phồn hoa, cẩn thận nuôi nấng chăm sóc, lại đặc biệt đeo một chiếc bảng tên hạng sang đắt tiền cho một con chó cỏ… Hành động như vậy trong lòng mọi người chỉ có thể dùng hai từ có thể giải thích - thần kinh.
Phong Tiểu Tiểu dắt con chó cỏ đi chưa được mấy bước, đám người sớm đã chú ý đến con thú cưng đặc biệt này đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía cô. Người dắt chó đi dạo trên quảng trường không chỉ có một người, nhưng loại giống đặc biệt này thì đúng là "độc nhất vô nhị".
Hoặc là nói khiêm tốn đến cực hạn chính là làm cao.
"Ồ, người đẹp, thú cưng của em thật có cá tính." Một người thanh niên ăn mặc trông có vẻ thời thượng dắt một con chó chăn cừu đến, cười xán lạn nhìn Phong Tiểu Tiểu, rồi lại nhìn con chó mà cô dắt, "Anh thật sự chưa từng gặp người nuôi… nuôi giống chó như thế này. Em nuôi được một con như này chắc tốn không ít công sức nhỉ?!"
Đúng là không có mắt… Phong Tiểu Tiểu liếc mắt cố ý tìm sơ hở của thằng oắt này, đối phương có vẻ vẫn chưa phát hiện sau khi con chó chăn cừu của anh ta bị con chó cỏ nhìn một cái đã bị dọa run rẩy mà co dúm lại, đến sủa cũng ấm ức rên ư ử.
Khinh thường cười một tiếng, Phong Tiểu Tiểu cảm thấy con chó này của Dương Nghiên kỳ thực cũng không phải là không thể lấy ra gặp người, thế là ngồi xuống vỗ vỗ nó: "Nuôi thú cưng mấu chốt vẫn là vẻ đẹp bên trong."
Người thanh niên vui vẻ: "Bên trong có đẹp cỡ nào thì cũng phải có vẻ ngoài cơ bản chứ."
Nói xong người thanh niên hình như vẫn muốn phát biểu ý kiến gì đó, lại đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai truyền tới từ phía sau, sau đó liền nghe tiếng người hô gấp gáp: "Bắt cướp!!!"
Cùng với tiếng hô, một gã đàn ông ôm một cái túi xách nữ trong tay đang điên cuồng chạy về phía này, miệng còn hung hăng hét: "Tránh ra! Mau tránh ra!"
Ăn cướp ngày nay còn hung hăng hơn người mất cắp là chuyện bình thường, đám đông cũng không thấy lạ nữa. Ngược lại, gã đàn ông chọn tuyến đường rất tốt, hướng này ngoại trừ Phong Tiểu Tiểu thì chỉ còn người thanh niên kia, ngoài ra thì có thêm một con chó chăn cừu và một con chó cỏ nhà quê…
Phong Tiểu Tiểu không thích gây chuyện, nhưng nếu đúng lúc gặp phải chuyện, cũng không tiếc sức mà thuận tiện góp vào một chân. Nhìn thấy tên cướp sắp chạy đến trước mặt, Phong Tiểu Tiểu thả chó trong tay, hoạt động gân cốt, đang muốn thấy việc nghĩa mà hăng hái làm một phen. Đột nhiên mắt con chó cỏ trợn trừng, dướn cổ lên, khí chất lười biếng lúc nãy đều đã thay đổi, trong nháy mắt từ con chó cỏ lang thang trên đường chuyển thành chú chó anh dũng khí thế kinh người.
Trong khi người thanh niên còn đang ngẩn ngơ nhìn tên cướp, đột nhiên nghe bên tai truyền đến âm thanh gầm gừ trầm thấp, tiếp sau đó một cái bóng màu vàng ở bên cạnh lao đi nhanh như chớp.