webnovel

Chương 213: Nhận tổ tông (5)

Editor: Nguyetmai

"Hàng không bán, khi nào anh muốn uống cứ qua thẳng đây mà lấy."

"Trên đời này lại có phúc lợi tốt như vậy sao, người anh em, cảm ơn trước nhé."

Hai người cạn ly, Mạc Trọng Huy cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính, "Nghe nói gần đây anh định xây một tòa nhà làm việc mới?"

"Đúng vậy, đã chọn được địa điểm rồi, công ty kiến trúc cũng đã chọn xong."

"JM?"

Thẩm Thần Phong cười nhẹ gật đầu, môi mỏng hơi giương lên, "Huy, anh em chúng ta, có chuyện gì cậu cứ nói thẳng, không cần phải đi lòng vòng vậy đâu."

"Tránh xa An Noãn ra."

Vẻ mặt Mạc Trọng Huy trầm trọng khác thường, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Thẩm Thần Phong ngẩn ra hai giây, sau đó liền bật cười.

"Huy, cậu đang đùa tôi đấy à? Tôi đã từng hỏi cô ấy, cô ấy nói giữa hai người không có quan hệ gì cả."

Ánh mắt Mạc Trọng Huy dần tối lại.

"Huy, tôi cũng nói lời thật lòng với cậu, tôi thật sự thích cô ấy, lần đầu tiên gặp nhau ở trước cửa phòng VIP, chính là ánh mắt đó đã khiến tôi để ý đến cô ấy rồi. Sau đó tôi có gặp được cô ấy một lần nữa, cô ấy nói không có quan hệ gì với cậu. Cho nên tôi mới quyết định chủ động tấn công, hạng mục hợp tác lần này, tôi cố ý tìm đến công ty JM, chủ động yêu cầu mời cô ấy làm nhà thiết kế chính."

"Cô ấy có bạn trai rồi." Giọng nói âm u mà trầm thấp của Mạc Trọng Huy cất lên cắt ngang lời anh ta.

"Tôi biết, nhưng tôi không sợ bất cứ đối thủ nào cả."

"Bạn trai của cô ấy là CEO ở trụ sở chính của JM - Aaron Johnson, anh ta cũng sẽ nhanh chóng lên làm chủ tịch JM thôi."

"Cậu nói cái gì?" Thẩm Thần Phong kích động đứng dậy, "Huy, cậu không thể vì muốn tôi hết hy vọng mà bịa ra một câu chuyện hoang đường như vậy được."

"Tin hay không có thể đi hỏi cô ấy, tôi vẫn câu nói đó, tránh xa An Noãn ra."

Mạc Trọng Huy nói xong uống hết rượu vang trong ly rồi hung hăng đập mạnh chiếc ly xuống sàn, quay người rời đi.

"Cậu cũng thích cô ấy đúng không?"

Giọng nói âm trầm của Thẩm Thần Phong vang lên phía sau lưng hắn.

Mạc Trọng Huy dừng bước, hắn ngẩn ra nhàn nhạt đáp lại một câu, "Tôi có vợ chưa cưới."

Trương Húc đứng bên ngoài nghe được âm thanh truyền ra từ bên trong, cậu ta lo lắng cho Mạc Trọng Huy, vừa định xông vào, cửa đã mở ra từ bên trong.

"Ngài Mạc, anh không sao chứ?"

Trương Húc quệt mồ hôi, cậu ta rất sợ hai vị thiếu gia này sẽ đánh nhau ở trong đó.

Mạc Trọng Huy đi thẳng vào thang máy lên đến tầng cao nhất, Trương Húc dè dặt đi bên cạnh hắn.

Tầng cao nhất của Shine là nơi mà người bên ngoài thấy tò mò nhất, cả một tầng lầu đó dường như chưa bao giờ có người đến.

Lúc đó Mạc Trọng Huy xây dựng quán bar này, hắn đã để trống toàn bộ một tầng ở phía trên. Bình thường hắn luôn ở trong căn phòng ở cuối hành lang.

Trương Húc vừa muốn bước vào, Mạc Trọng Huy đã ngăn cậu ta lại, "Cậu về đi."

"Ngài Mạc, tối nay anh vẫn chưa ăn gì cả."

"Trong đó có đồ ăn, cậu về nghỉ ngơi đi."

Trương Húc thấy hắn như vậy, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng không dám làm trái ý hắn, cậu ta đành quay người rời đi.

Dưới vòi hoa sen lạnh lẽo là một cơ thể không hề có chút hơi ấm và một trái tim lạnh như băng.

Bốn năm rồi, từ đó đến giờ chưa từng có một ngày nào hắn có thể đuổi cô ra khỏi trái tim và tâm trí của mình.

Có người nói, không gặp mặt, thời gian trôi qua, dần dần rồi cũng sẽ quên thôi.

Ai có thể nói cho hắn biết, tại sao ngày qua ngày hắn lại càng nhớ cô nhiều hơn thế này?

Mỗi lần gặp mặt đều hận không thể mạnh mẽ ôm cô vào lòng, ôm cô hòa vào cơ thể mình.

Nghĩ đến mấy năm này, hàng ngày cô đều bên cạnh người đàn ông khác, người đàn ông đó sẽ ôm cô, hôn cô, dường như có một bàn tay vô hình đang tàn nhẫn xé nát trái tim hắn.

Mạc Trọng Huy lấy khăn tắm cuộn quanh nửa người dưới, bước đến trước gương. Hắn cầm lấy mảnh dao sắc bén kia, hơ nóng nó dưới ngọn lửa của bật lửa.

Mảnh dao từ từ cắt lên trước ngực, một đường rách toạc, máu tươi tràn ra ngoài.

Trước ngực hắn có vô số những vệt vết thương như vậy, có rất nhiều vết thương đã lành lại, không để ý sẽ không thấy rõ, có mấy vệt vẫn còn mới.

Mạc Trọng Huy không phải đang tự làm tổn thương mình, hắn chỉ muốn dùng cơn đau của thân thể che lấp đi sự đau đớn của trái tim. Chỉ tiếc là cho dù vết thương của hắn có khắc sâu thế nào đi chăng nữa cũng không thể bằng một phần vạn nỗi đau trong tim.

Trong thời gian bốn năm, vô số lần hắn đã muốn tìm cô trở về, cho dù có hàng ngàn hàng vạn lý do, cũng không muốn thả cô đi.

Nhưng hắn không đủ can đảm, cũng không có đủ dũng cảm ép buộc cô ở lại, giữ cô cho riêng mình.

Thẩm Thần Phong bước ra khỏi Shine, anh ta lái xe đến khách sạn An Noãn ở.

An Noãn đang ở nhà thảo luận về bản kế hoạch với Hứa Vĩ Thần thì chuông cửa vang lên, cô hơi khó chịu mở cửa.

"Tổng giám đốc Thẩm, có việc gì sao?"

"Tôi đợi cô ở dưới lầu khách sạn."

"Tổng giám đốc Thẩm…"

Đầu dây bên kia đã ngắt điện thoại.

Hứa Vĩ Thần mập mờ nhìn cô cười, "Thẩm Thần Phong? Nhanh như vậy đã kết nối quan hệ rồi sao? Người đẹp quả nhiên có sức hấp dẫn."

An Noãn đá mạnh anh ta một cái.

"Đi đi, có lẽ là chuyện công việc."

An Noãn thay quần áo rồi ra ngoài, đến khi ra đến sảnh lớn đã nhìn thấy chiếc xe thể thao của Thẩm Thần Phong nghênh ngang đặt ngang trước cửa khách sạn. Anh ta đang dựa vào xe hút thuốc, chọc cho mấy cô gái nhỏ qua lại như mở cờ trong bụng.

An Noãn hít sâu một hơi rồi bước qua, khách sáo hỏi, "Tổng giám đốc Thẩm, anh tìm tôi có việc gì sao?"

Thẩm Thần Phong vứt điếu thuốc xuống đất, hỏi thẳng cô, "Bạn trai cô là ai?"

An Noãn nhất thời không hiểu anh ta muốn biết cái gì.

"Là CEO của JM trụ sở chính, Aaron Johnson phải không?"

An Noãn mím môi.

Thẩm Thần Phong đột nhiên dùng sức lắc mạnh vai cô, lớn tiếng thét, "Tôi nói có đúng không?"

"Đúng, Aaron là bạn trai tôi, chúng tôi đã yêu nhau rất lâu rồi."

Thẩm Thần Phong buông tay, anh ta cười lạnh, "Chẳng trách cô không thèm để tôi vào mắt, tôi còn cho rằng mình chưa đủ cuốn hút."

"Tổng giám đốc Thẩm…"

Thẩm Thần Phong buồn bực hừ nói, "Đừng có gọi tôi là tổng giám đốc Thẩm, nghe là bực rồi."

"Vậy phải xưng hô thế nào với anh?"

"An Noãn cô nói cho tôi biết, cô là người phụ nữ của Aaron, tại sao còn chạy đến Bắc Kinh làm việc, uống rượu xã giao cười đùa với một đám đàn ông, cô không có tự trọng sao?"

An Noãn cũng bốc lửa rồi, cô thét lên, "Anh nói năng sạch sẽ một chút đi!"

Thẩm Thần Phong đột nhiên bị cô chọc cười, anh ta vò tóc cười nói, "Cái miệng tôi luôn huỵch tẹt ra vậy đó, cô đừng để bụng, cô vẫn chưa trả lời tôi."

"Bởi vì anh ấy quá xuất sắc, vị trí của anh ấy quá cao, cho nên đứng bên cạnh anh ấy áp lực rất lớn, tôi muốn giành được một chút thành tích, một ngày nào đó cũng có thể trở thành nhà thiết kế hàng đầu của JM trụ sở chính, sau này khi ở cùng anh ấy, không đến nỗi bị người khác nói quá tệ."

"Chỉ cần một câu của anh ta, cô muốn có được vị trí nhà thiết kế của JM trụ sở chính còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?"

"Không, những người trong hội đồng quản trị luôn lấy tôi ra chĩa mũi nhọn vào anh ấy, tôi không muốn trở thành phiền phức của anh ấy."

"Đây là cái mà người ta vẫn thường nói là tình yêu chân thành sao?" Thẩm Thần Phong tự giễu cười nói, "Mẹ nó, tôi lớn chừng này rồi còn chưa có người phụ nữ nào vì tôi làm đến như vậy, tất cả bọn họ ở bên tôi chỉ là vì túi xách hàng hiệu, vì trang sức đá quý mà thôi."

Next chapter