webnovel

Chương 122: Người của mình (5)

Editor: Nguyetmai

"Trợ lý Trương, Mạc Trọng Huy làm sao vậy? Ai chọc giận anh ta à?"

Khóe miệng cậu ta co rút, nhỏ giọng nói, "Tôi không biết, dù sao cũng không phải là tôi chọc tức ngài ấy."

An Noãn oán thầm một câu, "Không chừng anh ta đã đến thời kỳ mãn kinh rồi cũng nên."

An Noãn ăn xong cơm tối rồi trở về phòng, cô do dự mãi rốt cuộc vẫn gọi điện cho Thẩm Cầm Phong.

Thẩm Cầm Phong rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của cô, anh ta đùa giỡn hỏi, "Người đẹp An, có điều gì chỉ dạy sao?"

"Bác sĩ Thẩm, tôi có điều muốn hỏi anh, Thường Tử Phi có đến bệnh viện kiểm tra lại nữa không?"

"Không có, hoàn toàn không có, người đàn ông đó cũng thật bướng bỉnh, chẳng chịu đến kiếm tra vết thương thêm lần nào cả."

An Noãn khẽ cau mày, năn nỉ nói, "Bác sĩ Thẩm, anh có thể giúp tôi chuyện này không, anh gọi điện thoại cho Thường Tử Phi, bảo anh ấy đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát có được không?"

"Bà cô của tôi ơi, cô tha cho tôi đi, nếu như tôi mà gọi điện thoại cho Thường Tử Phi, cậu Mạc không lóc da tôi ra mới lạ đấy. Nếu như cậu ta mà biết là cô đưa ra lời đề nghị này thì cả hai chúng ta coi như xong đời luôn."

"Bác sĩ Thẩm, xin anh đó!"

"Cô An, tôi không thể đồng ý với cô được, đừng làm khó tôi, tôi xin cô đấy, bà cô của tôi ơi, tôi không thể đắc tội với cậu Mạc được đâu."

"Bác sĩ Thẩm, anh không nói tôi không nói thì sẽ không có ai biết được, cho dù Mạc Trọng Huy biết rồi, tôi sẽ tự mình gánh hết, bác sĩ Thẩm, bác sĩ Thẩm...."

Đầu bên kia điện thoại đã bị ngắt.

An Noãn chán nản thở dài, cô luôn nghĩ rằng mình mắc nợ Thường Tử Phi.

"Em gọi điện cho Thẩm Cầm Phong làm gì?"

Giọng nói trầm ấm mà mạnh mẽ của Mạc Trọng Huy bỗng vang lên, từ nét mặt có thể thấy rõ hắn đang không vui.

An Noãn cũng đang buồn bực, cô khó chịu trả lời, "Chẳng làm gì cả."

"Chẳng làm gì mà lại gọi điện cho anh ta?"

"Mạc Trọng Huy, anh có thấy phiền không, tôi gọi điện cho ai cũng cần phải báo cáo với anh chắc?"

Mạc Trọng Huy nắm chặt lấy cổ tay cô, bực tức nói, "Em có thái độ gì vậy hả? Anh mới hỏi em có hai câu em đã không chịu nổi rồi sao?"

"Tránh ra, đừng động vào tôi."

An Noãn dùng sức đẩy hắn ra.

Mạc Trọng Huy không ầm ĩ cùng cô nữa, hắn im lặng một hồi lâu rồi quay người đi vào nhà tắm.

Nghe thấy tiếng nước róc rách trong nhà tắm, An Noãn càng thấy phiền lòng. Nghĩ tới nghĩ lui lại gọi điện cho Thẩm Cầm Phong.

"Cô An, sao cô lại dai thế chứ? Được rồi, tôi nhận thua, ngày mai tôi sẽ gọi cho Thường Tử Phi, nếu như cậu ta vẫn không chịu đến, vậy tôi cũng hết cách đấy nhé."

"Bác sĩ Thẩm, cảm ơn anh, xin anh nhất định phải thuyết phục được anh ấy."

Cô cúp điện thoại, cũng thấy yên tâm trong lòng hơn.

Không lâu sau Mạc Trọng Huy ra khỏi phòng tắm, nằm xuống bên cạnh cô.

An Noãn nghiêng người quay lưng lại phía hắn, Mạc Trọng Huy hờn giận, lật người cô lại, áp thẳng lên người cô.

"Mạc Trọng Huy, tôi mệt rồi, anh sang phòng sách ngủ đi." An Noãn mệt mỏi từ chối hắn.

Mạc Trọng Huy không những không dừng lại, mà còn quá đáng hơn, tùy ý châm lửa trên cơ thể cô.

An Noãn bị hắn làm cho phát đau, cô vung một cái tát lên mặt hắn.

"Mạc Trọng Huy, nếu như anh muốn thì đi tìm người phụ nữ khác đi, tôi không thỏa mãn nổi anh."

Mạc Trọng Huy ngồi trên người cô, trong bóng tối đôi mắt hắn lộ rõ vẻ đáng sợ khác thường.

"Không thể thỏa mãn nổi tôi, nhưng có thể thỏa mãn Thường Tử Phi phải không?"

Trong phút chốc An Noãn như con mèo bị giẫm phải đuôi, "Anh có ý gì? Anh cho người theo dõi tôi?"

"Trong thời gian em bị bệnh, ngày nào cũng bức bối đòi ra khỏi nhà chính là vì để gặp Thường Tử Phi hả? Em yêu cậu ta nhiều thế sao?"

An Noãn hít sâu một hơi, không thèm e dè gì cả nói với hắn, "Đúng vậy, từ lâu anh đã biết tôi yêu anh ấy, tôi cũng đã sớm nói với anh thân thể tôi là của anh, nhưng trái tim của tôi lại ở chỗ anh ấy. Mạc Trọng Huy, anh cho là vì sao tôi lại cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh, không khóc, không làm loạn, không phản kháng, là vì ở bên cạnh anh, tôi có thể dễ dàng có được biệt thự, xe thể thao, quán cà phê, những thứ tôi muốn anh đều có thể thỏa mãn tôi, đối với tôi mà nói anh chẳng qua chỉ là một cái máy rút tiền, là công cụ mà tôi dùng để đả kích Hà Tư Kỳ mà thôi. Nhìn thấy Hà Tư Kỳ đau lòng rơi nước mắt vì anh, trong lòng tôi có loại cảm giác vui sướng không nói lên lời."

Mạc Trọng Huy giơ tay lên, thiếu chút nữa đã giáng xuống mặt cô.

"Mạc Trọng Huy, không nỡ đánh à? Tôi đã đối xử thế này với anh, anh còn không nỡ đánh tôi, Mạc Trọng Huy đến chính anh còn không dám thừa nhận anh yêu tôi đến mức nào đâu nhỉ."

Sau đó Mạc Trọng Huy tức giận mà quay người rời đi.

Mấy ngày sau đó, Mạc Trọng Huy hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô, ngày nào cô cũng gọi điện cho Thẩm Cầm Phong, anh ta cũng sắp bị cô làm phiền chết rồi.

"Cô An, ngày nào tôi cũng nghe lời cô gọi điện cho Thường Tử Phi, nhưng mà cái tên chết tiệt đó lại càng ương ngạnh hơn, tôi nói thế nào cũng không thuyết phục nổi cậu ta, tôi nghĩ người có thể thuyết phục được cậu ta chỉ có cô thôi, hay là cô tự mình thử xem, dù sao cô cũng không sợ gì cậu Mạc cả mà."

"Nếu không đi kiểm tra lại thì có ảnh hưởng gì không?"

"Đương nhiên là có ảnh hưởng, nếu cậu ta chịu kiểm tra lại có thể biết được mức độ hồi phục của cậu ta ra sao, còn biết được bộ phận nào cần chú ý chăm sóc. Thân là bác sĩ, tôi luôn đề nghị cậu ta đến kiểm tra định kỳ, nhưng mà cậu ta chẳng chịu đến lần nào cả."

Sau khi cúp điện thoại, An Noãn lại bắt đầu lo lắng.

Thường Tử Phi bướng bỉnh đến đâu cô hiểu rõ hơn ai hết.

Chuyện An Noãn lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra, hôm nay cô đang bận rộn ở quán cà phê, Nghê Tuệ đột nhiên lại đến tìm cô.

An Noãn mời bà ta một ly cà phê, vẻ mặt Nghê Tuệ lại rất nghiêm trọng, "An Noãn, ngồi với dì một lát, dì có chuyện muốn nhờ cháu."

Mỗi lần Nghê Tuệ lấy giọng điệu này nói chuyện với cô, An Noãn đều có dự cảm không tốt cho lắm.

Quả nhiên, Nghê Tuệ vô cùng đau khổ nói với cô, "An Noãn, từ khi Tử Phi xuất viện tới giờ, nó vẫn chưa chịu quay lại bệnh viện kiểm tra lần nào, gần đây bác sĩ thường xuyên gọi điện thoại về nhà khuyên nó đi kiểm tra lại, nhưng mà Tử Phi vẫn không chịu nghe, mấy người chúng ta ai khuyên nó cũng không có tác dụng. Không chỉ có vậy, Tử Phi không có ngày nào đêm nào mà không làm việc, Hoa Vũ nói có hôm còn nhìn thấy cổ nó đau đến mức không ngẩng đầu lên được, chúng ta đều rất lo lắng cho nó."

"Dì Nghê, cháu có thể giúp gì cho dì?"

Nghê Tuệ khẽ thở dài, nhàn nhạt nói, "Tuy là dì không muốn thừa nhận, nhưng mà sự thật là như vậy, chỉ có cháu mới khuyên được nó, Tử Phi trước giờ chỉ nghe lời một mình cháu."

An Noãn cúi thấp đầu, trong lòng có cảm giác khó chịu không nói nên lời.

"An Noãn, cháu có đồng ý giúp dì việc này không? Cháu đi khuyên nó, bảo nó đến bệnh viện kiểm tra lại, nếu cần thiết thì nhập viện tĩnh dưỡng."

Nghê Tuệ thấy An Noãn còn chần chừ, bà ta nói tiếp, "Nếu không phải không còn cách nào khác, dì cũng sẽ không đến nhờ cháu giúp đâu. Cháu nghĩ mà xem, Tử Phi bị tai nạn xe cũng là vì cháu, coi như cháu trả ơn nó đi."

An Noãn nhếch môi, lạnh nhạt nói, "Cháu sẽ gọi điện cho Tử Phi, nếu anh ấy có thể nghe cháu khuyên thì tốt, còn nếu anh ấy không chịu nghe thì cháu cũng đành chịu."

"Được, chỉ cần cháu chịu giúp là được rồi. Đúng rồi, dì còn có một yêu cầu nhỏ, chuyện dì đến tìm cháu giúp cháu đừng để cho Thiến Nhu biết, cháu đi khuyên nhủ Tử Phi, chuyện này cũng đừng để cho nó biết. Dì sợ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng hai đứa nó."

Next chapter