Suốt hơn nửa tháng trời, gặp mặt biết bao nhiêu lần, giọng điệu của Triệu Nhã thế nào, sao hắn có thể nghe mà không nhận ra được. Cái giọng điệu nổi giận đùng đùng ở bên ngoài kia, không phải của con bé thì là ai được nữa?
Hắn chỉnh trang lại quần áo, rồi đẩy cửa đi ra, lập tức nhìn thấy cảnh tượng hai bên đang đối chọi nhau trong đại sảnh.
"Quả nhiên là đúng!"
Nhìn thấy được rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt Trương Huyền lập tức sáng lên.
Không ngờ hắn vừa tới vương thành Thiên Vũ thì mọi người cũng đã đến rồi. Hơn nữa lại còn ở trong cùng một quán trọ, thật đúng là số đỏ.
"Người kia là... Bạch Thiềm?"
Nhìn thấy đám người Triệu Nhã, Lưu Lăng rồi, hắn lập tức nhìn sang phía đối diện. Đó không phải là kẻ trước đây đã bị hắn đánh ngất xỉu ở trong ngõ hẻm ở thành Hồng Liên sao?
"Xem ra lão già này đang bắt nạt học trò của mình đây mà..."
Tình hình trước mắt cũng không hề phức tạp, chỉ cần để ý một chút là có thể hiểu rõ.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com